Bán phấn buôn hương nơi khách điếm Đêm ngày đón đợi khách tình lang Đào nương kép hát ngâm ai oán Cái kiếp hồng nhan...lắm trái ngang!
Em là gái vốn đời tư sẵn có nơi phồn hoa cái khó bó cái khôn vì xa hoa nên cuộc sống kéo dồn hàng một vố bốn lời em trời phú Một lần thế là cả ngày xài đủ mười mươi lần tiền tủ vàng đong bởi thế kia ngày tháng cứ quay vòng là phái đẹp càng trông em càng đẹp dạn dày rồi không E dè khép nép phải làm sao không bao giờ ví tẹp có tàn phai son phấn lại trét vào đời vẫn thế làm sao ai biết được
Miệng tươi cười mà lòng em tan nát Khách mua xong là nhục nhã tràn trề Một vết thương tâm hồn đang muối sát Vò xé lòng đau đớn khủng khiếp ghê.
Bao năm trôi nỗi đau sầu vời vợi Tuổi xuân ơi em mất nó lâu rồi. Giờ trong cảnh ngồi bán hoa trông đợi Gọi khách -mời khi họ thích mua chơi .
Em đứng đấy giữa chợ đời mỏi mệt Tấm thân tàn phai nhạt nét kiêu sa Đời con gái đến bây giờ đã hết Bởi tháng ngày tăm tối phận bán