Bởi thế sự đêm dài lắm mộng Tiếng mõ dồn chuông dộng đầu non Khách thơ trong dạ bồn chồn Ngao du sơn thủy thả hồn mộng mơ Thây thế sự gió mờ bụi cuốn Kệ cha đời chả muốn bon chen Ung dung gác bỏ ưu phiền Túi thơ bầu rượu khắp miền ngao du Bỏ chúng bạn không từ mà biệt Lánh xa đời chả thiết công danh Vui vầy gió mát trăng thanh Ngâm thơ thưởng nguyệt ẩn mình sơn khê Cùng chim chóc bốn bề nhảy múa Tự phong mình là chúa sơn lâm Chẳng màng danh hiệu Thần Tham Lặng lẽ Ma Xó bỏ am lên rừng Ôi thương hỡi chín từng có tỏ Ôi nghẹn ngào ai đó có hay Lạc đàn xa bạn từ đây Rừng thiêng nước độc đoạ đầy tấm thân Kẻ nhớ bạn mượn vần song thất Để thay lời chứa chất trong tim Đôi câu lục bát nổi chìm Gửi theo gió thoảng đi tìm cố nhân.
Đòi để dập liễu vùi hoa Chứ đâu đòi lại để ta đem dùng Thần Tham đúng thật là khùng Vợ đang phơi phới đi lùng gái chơi
Văn thơ lại chảy ồ ồ Tuôn ra lai láng đầy bô đầy thùng Nghe sao mà hãi mà hùng Tủi thân mà lại ngại ngùng lắm thay Chém sao nỡ chém thế này Chả bay mất cẳng cũng bay mất đầu Áo xiêm đùm bọc lấy nhau Nỡ nào lại phán một câu ồ ồ.
Kìa thương kẻ ngẩn ngơ, ngơ ngẩn Ôi xót người thơ thẩn, thẩn thơ Chữ nghĩa lại đựng bằng xô Văn chương như thế ô hô lạ đời Mới ghé mắt đã cười ngặt nghẽo Vừa ngước nhìn đã méo cả môi Thần Tham thật quá lôi thôi Ví von quá đáng dùng lời quá ghê Trong câu chữ có bề xiên xỏ Nặng mùi văn như có mắm tôm Yêu nhau thối mấy cũng thơm Ghét nhau ngó phở chê cơm không dài Lời mai mỉa khôi hài quá đáng Câu tượng hình thoang thoảng chua chua Thần Tham cong cớn chả vừa Trêu già chọc trẻ chả chừa một ai.
Vần ồ Thánh Chém nhỡ xài Em theo cho kịp nên sai vài dòng Nhà em chỉ thẳng không cong Không chua không thối một lòng kính anh...
Vô duyên phận có gần cũng dở Hữu duyên thì cách trở cũng hay Bác ơi nghe bác giãi bày Em như đêm tối gặp ngày nắng lên...
Bị quở trách thói quen đổ lỗi Nhà Chém kia có tội chi đâu Thần Tham còn vướng cơn sầu Cũng đành đại xá cho mau vui vầy...
Thần Tham vốn nhân tài đương thế Cô Cô dòng chúa tể Tiêu Dao Gái tài lại gặp anh hào Trách trời lại chẳng cho vào một đôi Cô Cô vẫn dề môi hút thuốc Thần Tham lòng mơ ước kề bên Liều mình đánh tiếng làm quen Giơ tay xin thuốc, cô liền mắng cho Sao lúc nãy cứ lo đè chị Giờ lại còn khoác bị xin ăn Thần Tham từ đó tần ngần Tẽn tò chả dám đến gần Cô Cô.
Thơ của bác chứa đâu cho hết Cứ chảy tuôn mải miết từng giờ Khi da diết, lúc thẫn thờ Khi kêu não ruột, lúc vờ sướng vui Muốn gom lại tìm tòi chỗ chứa Nên Thần Tham đã lựa thùng, xô Dẫu rằng có chút ngây ngô Cũng mong bác hiểu, hải hồ bỏ qua Thân Ma xó không nhà không cửa Sống vật vờ còn sửa chi nhau Rách lành đùm trước bọc sau Vui thơ, thưởng nguyệt chẳng cầu hư vô...
Nắng đã lên cho đen da mặt Đêm đã tàn, cho thật trắng đen Đã tình lại vướng thêm duyên Đã bè lại bạn cho thêm mặn nồng Tình nghĩa ấy băng sông vượt vượt núi Nghĩa tình này gần gũi thêm ra Câu thơ điệu phú chan hoà Xa xôi vạn dặm mãi là anh em.
Lòng em bác ô hô tường tỏ Khổ thân em ngượng đỏ mặt mày Ước gì Ma xó em đây Biến thành điếu thuốc cho say Bát gàn...
Sân Đình chắn lạ quen mờ ảo Gác Nghinh Phong thơm thảo tóc mai Thức khuya mới biết đêm dài Giao lưu mới biết hiền tài mênh mông...
Đã ước thì vô vàn điều ước Áo với quần cũng được Tham ơi Ước chi điếu thuốc cay hôi Lụi tàn rồi cũng rời môi má hồng Lòng đã nỡ đèo bòng mơ tưởng Phải ước gì để hưởng dài lâu Bõ công đã ước đã cầu Lại mơ thành thuốc cho sầu lòng anh.
Áo Cô cô xanh xanh đỏ đỏ Quần Cô cô to nhỏ ngắn dài Khói kia ủ ấm đời giai Chứ còn quần áo một mai lỗi thời...
Dẫu lỗi thời vẫn người sử dụng Dẫu ngắn dài vẫn đụng linh tinh Còn hơn điếu thuốc hôi rình Nhanh tàn nhanh rụi như tình nhanh phai Quần với áo trong ngoài ôm ấp Áo với quần bất chấp mọi nơi Bên mình khăng khít chả rời Khi thời ôm ấp, khi thời vuốt ve Vì ai đó ta che ta đậy Cho người thương được cậy được nhờ Thuốc tàn cái tóp còn trơ Vất lăn vất lóc tơ hơ giữa trời Thế thì buồn lắm Tham ơi...
Lòng vẫn mộng Cô cô chẳng bỏ Vẫn thì thầm to nhỏ à ơi Lần đầu gặp đã bén hơi Khi xa lại thấy cuộc đời buồn tênh Nhớ điếu thuốc bồng bềnh tỏa khói Nhớ đôi môi đắm đuối ngọt ngào Nhớ gò má đỏ ước ao Nhớ bàn tay ấy dắt vào bến mơ Nên tâm trí thẫn thờ ngơ ngẩn Đem thơ ca vơ vẩn buông lơi Cô cô hỡi! Cô cô ơi! Sao cô đánh cắp cuộc đời của Tham???