Chẳng thể quên được đâu Những hẹn hò, những yêu thương thuở ấy Dẫu ngàn năm vẫn vậy Nhói lòng khi nhắc đến một cái tên. Kỷ niệm là rượu chăng? Mà lên men Mà nồng nàn đến thế! Bao nhiêu dâu bể Vẫn hướng về lớp bụi ngày xưa... Trách gì đây? Trách số phận đẩy đưa Hay trách anh mơ về miền đất mới? Trách em không đủ yêu thương, dịu vợi Giữ anh khỏi những cám dỗ ồn ào. Để giờ đây nỗi nhớ cứ cồn cào Em khắc khoải, héo hon tìm dĩ vãng Gom tình anh trong bóng chiều bảng lảng Ru ngủ ngon bằng tiếng à ời... Đã mãi mãi chỉ còn xa xôi Anh cứ đi, đừng quay đầu ngoảnh lại Mặc em với mưa buồn xa ngái Đợi mong... Rồi sẽ qua, qua hết những mùa Đông Em sẽ cười, em sẽ lại bước Tạm biệt anh, tình yêu buồn xa xót Ngủ ngoan nào, kỷ niệm của tôi ơi!
Giá như xưa em đừng nói yêu anh Đừng tìm kiếm nơi anh những điều không thể có Tim đừng run lên vì những điều bé nhỏ Giờ đã chẳng ngơ ngác...một mình đối diện với nỗi đau Sao em ngốc nghếch nghĩ mình sẽ mãi là của nhau Tự khoác lên anh những điều hoang đường nhất Bởi trót tin...tình mình trao nhau là chân thật Đâu biết lời yêu rồi sẽ vụt biến mau Ừ, em trách anh sao đã yêu mà chẳng thể đậm sâu Lửa đã bùng lên sao hồn nhiên vụt tắt Ngày mình chia tay lệ đọng trên khoé mắt Quay quắt lòng em ...một vết cháy tình yêu Để mỗi lần nhìn lại em buồn biết bao nhiêu Cho dù đã hết cũng là một lần tim từng đập rộn rã Giá như kỉ niệm chỉ như gió...chợt lướt qua vội vã Đến rồi đi...và em sẽ vội quên Thôi em biết rồi vô nghĩa phải không anh Em có thể nói ngàn lời trách cứ Nhưng giờ đây..lời nào cho đủ Để tim mình một lần...được khép lại nỗi đau ?!!
Buồn Khép Lại! Ta trân trọng những gì mình có được Mỗi mùa về vẫn cầu phước cho ai Một cánh én đơn phương lỡ lạc loài Xuân mộng ước nào còn say lướt khướt Đời vốn buồn ta như thuyền nước ngược Bốn mùa đau nguyện ước để làm gì?! Trải hồn mình vào khô khốc tình thi Để còn biết chút gì vui...một chút! Mệt mỏi rồi em trộn đều thi khúc Cội mai già cho rực rỡ những hoa Xuân rồi đó, nắng chan hòa Buồn khép lại, đón xuân ca mùa mới..!
khi xưa ai biết được đâu yêu người sẽ lắm nỗi sầu hôm nay mưa qua rồi nắng ngập đầy tình sầu vẫn rét giăng mây mù ngày muốn quên một cuộc tình gầy muốn quên sao lại nhớ quay quắt chào tình xưa hoa lá xôn xao nay là tim nhịp buồn đau xót lòng tình xưa tình có còn không sao nghe những tiếng thinh không tìm về!
Em sẽ không khóc cho anh nữa đâu Khi không còn nhau em không muốn mình chỉ luôn tiếc nuối Khóc một mình - khóc trong đêm - buồn lắm Nước mắt cho mối tình đầu là nước mắt tự khô Em sẽ không tin anh nữa đâu Đằng sau những lời yêu thương dịu dàng chỉ là giả dối Chẳng thể nào trách anh là người phản bội Khi anh chưa bao giờ thực sự yêu em Đừng xin lỗi và đừng nói gì thêm Chẳng ai có thể cùng một lúc yêu hai người con gái Nên em chấp nhận làm người thất bại Tình yêu luôn ích kỉ phải không anh? Em sẽ không gọi cho anh nữa đâu Và sẽ quên như chưa từng nhớ Mong anh yêu thật lòng người con gái đó Tình yêu chân thành chỉ có một thôi anh
Đôi lúc yếu lòng cũng muốn nhắn dòng tin "Em rất nhớ anh. Em muốn làm lại" Nhưng giữa vòng quay của đất trời mê mải Đâu còn là gì mà nhắc lại chữ thương. Đôi lúc yếu lòng em muốn một cái ôm. Từ vòng tay anh ấm nồng như ngày đó Cuộc đời rộng dài, đôi chân em bé nhỏ Mải mê theo người có đuổi kịp được đâu. Đôi lúc yếu lòng em ngồi khóc thật lâu. Nhớ bàn tay anh nhẹ lau dòng nước mắt. Dù lòng còn thương, còn nhớ mong là thật Biết làm gì hơn khi đã mất nhau rồi. Đôi lúc yếu lòng em chỉ nhớ anh thôi Còn anh ở đâu? Nơi nào xa xôi quá Ngay cả câu chào cũng ngập ngừng, xa lạ Thì lấy cớ gì để nhắc đã từng yêu.......!
Dối Lòng (Nguyễn Bính) Xé bao nhiêu lụa rồi Em không cười một miệng Đốt bao nhiêu lửa rồi Em không lên một tiếng Lòng anh như lụa đây Tình anh như lửa đấy Bao Tự ngày xưa em Nàng dễ chiều biết mấy Trên đường môi nho nhỏ Trên màu môi hồng hồng Cái gì anh đã thấy Hình như là mùa đông Hương lầu hoa lan lan Cửa lầu hoa vẫn đóng Có khác gì môi em Cơ hồ anh tuyệt vọng Có khác gì lòng em Cửa lầu hoa vẫn đóng Nghe hồn anh chìm chìm Nghe buồn anh rộng rộng Một toán quân khát nước Đương đi tìm rừng mơ Sao em không bắt chước Nói dối như người xưa Anh dối lòng anh mãi Rằng đây là rừng mơ Anh dối lòng anh mãi Rằng em là Nàng Thơ Anh dối lòng anh mãi "Em sắp cười bây giờ"
Chẳng thể nào em quên được anh đâu Dẫu đã bao lần nhắc mình đừng nhớ Dẫu cố gạt anh ra khỏi niềm trăn trở Nỗi nhớ chẳng vâng lời, nối nhớ cứ tìm anh Em cố tìm sự lãng quên trong sắc trời xanh Lại thấy anh chập chờn sau vòm lá Chỉ một mình anh thôi mà nay bỗng hóa Anh giữa đan xen, anh giữa cuộc đời Cứ ngỡ gặp anh trong tiếng cười Trong xao xác mưa rơi trong thì thầm tiếng lá Trong tất cả vui buồn em có Nghĩa là trong tất cả ... .... dẫu vắng anh.....
Anh sợ những ngày chiều Hà Nội vắng em Mưa bất chợt chỉ một mình Anh ướt Ở nơi ấy trên dòng đời xuôi ngược Em có vô tình nhớ đến Hà Nội không? Anh sợ những chiều Hà Nội vào đông Con đường vắng những bước chân thong thả Người trên phố vẫn đi về vội vã Anh một mình trông ngóng đến nơi xa Em có nhớ Hà Nội những ngày qua Chiều bất chợt, những cơn mưa bất chợt Đông dai dẳng những nỗi buồn dai dẳng Phố đông người vẫn thiếu bước chân ai Anh vẫn đi trên đoạn đường dài Đến lối rẽ mới thấy mình ngơ ngác Con đường cũ thân quen vẫn lá rơi xào xạc Tất cả lại vô tình xa lạ với anh.
Em nhắm mắt nào, em ngủ thật đi em Chờ chi dòng tin người chẳng bao giờ nhắn Ừ thì đợi mong bấy lâu nay là thật Nhưng chỉ em chờ nào có ích chi đâu. Người ta ngủ rồi, người ta ngủ từ lâu Em thức thâu đêm, chỉ mình em mệt mỏi Đừng hành hạ mình để trái tim đau nhói Nhắm mắt ngủ đi, đừng chờ đợi điều gì. Dù đau cỡ nào em cũng phải quen đi Em trong người ta giờ chỉ là xa lạ Chẳng lý do gì người quan tâm em cả Tỉnh mộng đi em, em đợi quá lâu rồi. Đừng vì một người mà cứ mãi chơi vơi Cuộc sống của em đừng đánh rơi mãi thế Là không thể nếu cho rằng không thể Nhưng nghĩ khác đi có lẽ tốt hơn nhiều. Hãy yêu lấy mình trước khi muốn được yêu.
Ngày mai anh về cũng là lúc chúng mình chẳng còn bên nhau Bước cùng anh không phải em mà là một cô gái khác Bản tình ca năm xưa nghe rớt từng nốt nhạc Da diết buồn vỡ vụn những lời yêu Rồi mai đây khi nắng đổ muôn chiều Ai sánh bước cùng ai còn ai đang một mình lặng lẽ Hoàng hôn tím bóng hình ai nhỏ bé Khóc thương thầm ký ức đã nhạt phai Người quên rồi còn ta đứng chờ ai Lời hẹn cũ chỉ là nhất thời anh đã hứa Nhưng dường như là muôn vàn vết cứa Khoét trong lòng và tận đáy con tim Yêu thương kia anh hứa sẽ đi tìm Lời nói đó suốt đời em vẫn nhớ Nhưng giờ đây duyên tình ta đã lỡ Giọt lệ nào rớt nhẹ khẽ làn môi…
Anh trở về với chị ấy đi anh Về với vòng tay riêng giành cho anh đó Về với nụ cười trong căn nhà bé nhỏ Về với ấm êm, hạnh phúc thường ngày. Anh trở về khi đã tỉnh cơn say Biết rõ mình là ai Biết rõ mình cần ai Rõ chốn dài lâu Rõ nơi tạm bợ Anh trở về với nghĩa tình chồng vợ Vứt bỏ sau lưng một mối duyên hờ. Đến cuối cùng chỉ có mỗi em khờ Tự huyễn hoặc người là của em tất cả Tự dối mình vào những điều chắp vá Rồi tự mộng mơ một hạnh phúc tròn đầy. Là em sai Hay anh sai Đâu còn chi quan trọng Bởi đã bắt đầu trong ảo mộng Sẽ phải kết thúc bằng tuyệt vọng đau thương. Người thứ 3 mãi mãi lầm đường...
Vẫn biết rồi chúng mình sẽ xa nhau Sao nỗi đau trong em vẫn không ngừng gào thét Phải rồi, chúng mình chẳng là gì của nhau hết Chỉ là một mối quan hệ không thể nào gọi tên… Chỉ là em trở lại với tháng ngày mình chưa quen Mỗi đêm về em ngẩn ngơ, chẳng biết làm gì cả Điện thoại nằm im chẳng còn tiếng chuông vang lên hối hả Facebook cũng biếng lười, không thấy nick của anh… Em quen rồi, nên sẽ ổn cả thôi Duyên đã hết rồi, vẫy tay chào tạm biệt Chỉ là từ nay em sẽ không còn biết Ngày hôm nay anh có chuyện gì vui… Em cũng sẽ không ngồi đọc tin nhắn rồi cười Chẳng thể ủi an mỗi khi anh buồn bực Có phải không anh, có phải đã đến lúc Mình phải kết thúc những tháng ngày không tên…? Có phải không anh, em sẽ phải tập quên…
Có phải là em đã sai Khi yêu anh nhiều đến thế Cứ đắm say, cứ đam mê dù biết mãi mãi mình không thể... Là gì của nhau... Có phải em đã quá quen với nỗi đau Nên không thấy tim mình tê buốt Khi anh sánh vai cùng ai kia Rồi bất chợt... Em thấy mình đứng lặng giữa phố đông! Em trở về hò hẹn với mênh mông Với giọt nước mắt chưa kịp ngăn em ngửa cổ nuốt vội. Trời vẫn xanh vời vợi Và nước mắt em vẫn cay đắng dâng tràn. Ngày qua ngày cứ lặng nhớ miên man Đem kỉ niệm ghép thành vần thành chữ Rồi mang theo trong từng hơi thở Em ngậm ngùi bước từng bước chông chênh
Em vẫn biết mình xa ngàn dặm Để đêm buồn gửi gắm vào thơ Nhiều khi lệ chảy hoen mờ Nhớ anh chỉ biết mộng mơ hão huyền Anh có hiểu tình duyên vụn vỡ Khiến cho mình đau khổ lắm không? Sầu đau nghẹn đắng trong lòng Bởi bao thề hẹn chờ mong mất rồi Ôi cách trở sầu rơi đọng mãi Biết xa rời nhưng phải làm sao..? Nhìn nhau mắt lệ tuôn trào Phải quên người hỡi...? Dù bao nghĩa tình Anh vẫn chỉ làm thinh chẳng nói Có biết rằng ...?em hỏi mà đau Ngồi đây với nỗi âu sầu Bỗng nghe mặn chát từ đâu tạo thành Bao kỷ niệm ngày xanh đã mất Nghĩ lại rồi thấy thật xót xa Mình em lặng ngắm trăng tà Gặm thêm khoảng cách tình ta héo mòn...!
Em tìm lại gì sau những vết thương Khi người đã bỏ em đi về bên tình mới Em đau khổ giữa dòng đời chấp chới Liệu người có về chắp vá những cơn đau Khi một người đã cố tình muốn buông bỏ nhau Thì có cố gắng đến đâu cũng chẳng thể nào níu kéo người ở lại Rồi chỉ mình em với nỗi buồn hoang dại Để từng đêm em ngồi bó gối thẫn thờ Chia tay lâu rồi sao em vẫn ngẩn ngơ Nhớ về chuyện xưa, nhớ về mối tình đã cũ Rất nhiều đêm vì ai em mất ngủ Vẫn ngóng trông hình bóng một người Bao lâu rồi không nhìn thấy em cười Lại thi thoảng thấy em giấu nỗi buồn vào mắt Thấy những cơn đau em cố tình dằn vặt Thấy cả muộn phiền em cố gắng lãng quên