Những câu chuyện về phụ nữ, gia đình và tình yêu!

Thảo luận trong 'Góc lưu niệm - Giải trí' bắt đầu bởi vipmap, 22/4/16.

  1. vipmap

    vipmap Chánh tổng

    “Bố ơi, hôm nay mẹ bị chú nào ấy cởi hết đồ ra đánh”

    “ Vừa con còn nhìn thấy chú ấy cởi hết đồ của mẹ ra, rồi đánh mẹ nữa cơ? Mẹ cứ kêu đau oai oái, con hỏi mẹ làm sao thì mẹ bảo con ra ngoài này chơi tiếp bố ạ”.
    Đêm qua cu Tít nhà Hào bị sốt làm 2 vợ chồng anh sợ xanh mặt. Ơn trời con uống thuốc, đến sáng thì cu Tít cũng đỡ và ngủ ngoan vợ chồng Hào mới thở phào nhẹ nhõm. Cơm sáng xong Hào bảo vợ xin nghỉ làm ở nhà chăm con, anh sợ cho con đi học nhỡ may lại sốt lại thì chết. Vợ chồng anh lấy nhau 3 năm mới có cu Tít, giờ nó được 4 tuổi mà cứ hay ốm vặt Hào sợ lắm.

    Tiễn chồng đi làm, mẹ con Hào quay vào nhà chơi. Hiền – vợ Hào vốn là người không khéo khoản chăm con, nên con có ốm cô cũng chẳng biết làm gì ngoài việc mở tivi cho nó xem để mình đi làm việc khác.

    Đi làm Hào nóng ruột vô cùng, cứ hơn tiếng là anh lại gọi điện về hỏi thăm vợ xem con thế nào. Thấy vợ bảo cu Tít không sốt và ngoan nên Hào cũng yên tâm phần nào. Chiều anh xin sếp về sớm với vợ con, tiện đường ghé qua chợ Hào mua ít đồ bổ về cho mẹ con Hiền.

    Vừa về đến nhà, Hào giật mình thấy con ngồi bày kẹo ra sân ngồi chơi mặt lấm lem. Vội bế con lên xoa vết bẩn trên mặt nó đi, Hào vội hỏi con trai sao lại ra ngoài này đầy nắng thế này. Câu trả lời của cu Tít khiến Hào sốc vô cùng:

    – Chú nào đến nhà mình chơi, cho con túi kẹo bảo con ra ngoài sân chơi bố ạ.


    – Thế mẹ đâu lại để con thế này?

    – Mẹ ở trong nhà chơi với chú ấy từ lúc nãy bố ạ. À, vừa con còn nhìn thấy chú ấy cởi hết đồ của mẹ ra rồi đánh mẹ nữa cơ? Mẹ cứ kêu đau oai oái con hỏi mẹ làm sao thì mẹ bảo con ra ngoài này chơi tiếp bố ạ.

    – Sao cơ??? Mẹ và người đàn ông đó cởi đồ ra hết à?

    – Vâng? Vừa con nhìn thấy mẹ cũng đánh lại được chú ấy nữa cơ? Mẹ giỏi nhỉ bố?

    – Thôi được rồi. Con theo bố sang nhà bác Nga (hàng xóm) chơi một lát nhé. Bố có việc cần bàn với mẹ, lát nữa bố sang đón con đi ăn kem nhé.

    – Ăn kem ạ. Thích quá, bố hứa đó nha.

    – Bố hứa mà con trai.

    Gửi con nhà chị Nga xong, Hào vội vã về nhà khóa trái cổng lại. Mặt hằm hằm đẩy cửa vào trong phòng, Hào như phát điên khi thấy vợ đang không mảnh vải che thân bên gã đàn ông nào đó. Máu ghen bốc lên, Hào túm tóc lôi gã đó xuống giường đấm liên hồi cho hắn mấy cái và không quên cảnh cáo:

    – Loại đàn ông như mày đừng để tao gặp lại lần 2. Lần này tao đánh cảnh cáo, lần sau mày chỉ cần đến gần vợ tao thôi, tao thề sẽ cho mày sống không bằng chết.

    – Anh… anh tha cho em. Em biết em sai rồi, em trả Hiền cho anh đấy? Giờ em xin phép về ạ.

    – Cút ngay, loại vô nhân cách.

    Quay lại nhìn vợ đang cuống cuồng mặc quần áo, Hào nóng mắt tát cho vợ một cái khiến Hiền ngã dúi xuống đất. Anh chưa bao giờ nghĩ vợ lại lăng loàn, mất nết như thế này. Bảo vợ ở nhà chăm con ốm, vậy mà cô ta dám đuổi con ra sân để dẫn trai về nhà hú hí như thế này sao? Không kìm chế được cơn nóng giận, Hào ném cho Hiền những câu chát chúa và ghê rợn.

    – Tôi lấy cô về làm vợ hay lấy cô về làm đĩ hả? Loại đàn bà dẫn trai về nhà ngủ như cô thì không còn gì để nói. Tôi cho thời gian buổi tối nay dọn hết đồ đạc đi, đừng để tôi phải nhìn thấy loại vợ mất nết như cô!

    – Anh… em sai rồi, anh tha cho em đi mà. Anh đừng để cho con phải sống cảnh mất mẹ, mất bố được không?

    – Cô còn mở mồm ra nói những câu đó được sao? Cô còn tư cách làm mẹ nó nữa không? Mẹ mà để con nhìn thấy cả cảnh ân ái của mình với người đàn ông khác à? Thử hỏi mai này lớn lên nó sẽ bị ám ảnh và ghê sợ cô thế nào?

    – Em…em…

    Nén cơn bực tức lại, Hào sang nhà chị Nga đón con ra quán ăn kem. Nhìn thằng bé vui vẻ ăn kem, đôi khi lại hỏi anh những câu vu vơ khiến anh đau lòng vô cùng. Hạnh phúc gia đình anh bỗng chốc tan vỡ bởi người đàn bà lăng loàn ấy?

    Từ ngày mai anh và con sẽ phải sống cảnh gà trống nuôi con, buồn lắm, cô đơn lắm nhưng phải chấp nhận thôi. Tha thứ cho vợ lần 1 thì ắt hẳn sẽ có lần 2. Ly hôn vợ là quyết định đau đớn nhất của anh, nhưng Hào đã quyết định rồi anh sẽ không hối hận. Thôi thì một lần đau còn hơn bố con anh phải đau nhiều lần nữa.

    Theo Một thế giới
     
    thanhhuong251189, Tào Tháogaihaonam10 thích điều này.
  2. vipmap

    vipmap Chánh tổng

    “Yên tâm đi, vợ anh mù mà, nó không nhìn thấy gì đâu”, chồng nói thế khi hớn hở kéo váy ô sin lên và…

    Cuộc sống của chị đang rất hạnh phúc. Chị mới kết hôn được gần một năm. Chồng chị là người đàn ông mẫu mực, hết lòng với chị. Kinh tế khá giả nên những gì chị đang có trong khiến nhiều người phải thốt lên lời ghen tỵ. Và có vẻ như mọi thứ thuộc về chị quá hoàn hảo, dễ gây bất công nên số phận đã để cho chị phải trải qua thử thách ấy.

    Chị gặp tai nạn khi đang trên đường đi làm về. Chị tỉnh lại sau 3 ngày hôn mê khiến cả nhà mừng rơi nước mắt:

    - Sao mọi người không bật đèn lên?

    Câu hỏi của chị khiến tất cả choáng váng. Mặt trời chẳng phải còn đang chói chang ngoài cửa sổ đấy hay sao? Chị được đưa ngay đi chụp cắt lớp.

    - Có một cục máu đông chèn lên dây thần kinh thị giác của cô ấy. Phẫu thuật sẽ rất nguy hiểm mà khả năng thành công sẽ không cao. Cũng đã có rất nhiều trường hợp tự khỏi. Tất cả hãy trông chờ vào sự may mắn của cô ấy.

    Giọng vị bác sĩ trầm ngâm mà như sét đánh ngang tai cả nhà chị. Mọi thứ bỗng chốc sụp đổ tan tành trước mắt chị. Chị gào thét, la hét như người điên. Thật khó để chị có thể chấp nhận sự thật phũ phàng này.

    - Em đừng như vậy. Em còn có anh kia mà. Anh sẽ chăm sóc em, lo lắng cho em, yêu thương em suốt cuộc đời này. Em đừng tự hành hạ bản thân mình như vậy. Làm thế anh đau lắm.

    Chị cũng dần bình tĩnh, chấp nhận nghịch cảnh trước mắt. Mọi người động viên chị, an ủi chị vì ít ra, chị vẫn còn may mắn vì anh luôn bên cạnh chăm sóc, yêu thương chị.
    Chị nghỉ làm, ở nhà nghỉ ngơi nhưng vẫn cần có người luôn bên cạnh chăm sóc bởi anh còn phải đi làm. Vậy là giải pháp thuê ô sin được đưa ra. Ô sin là do mẹ chị tìm cho, chị không nhìn thấy mặt nhưng nghe qua giọng nói thì có vẻ còn trẻ và khá nhanh nhẹn. Đúng như vậy, ô sin nhà chị rất khéo léo, mới về nhà chị có ba tháng mà làm cho tinh thần của chị phấn chấn lên hẳn. Chị đỡ suy sụp hơn, được chăm sóc tốt nên sức khỏe tiến triển rõ rệt. Chị thật lòng quý mến ô sin nhà chị, coi cô ấy như em gái chứ không coi cô ấy là người làm. Chị chỉ không ngờ, lòng dạ con người thật khó lường.

    Chồng chị, người mà chị hết lòng tin tưởng đã thay lòng đổi dạ. Và người khiến anh thay lòng không ai khác chính là cô ô sin mà chị coi như em gái. Họ đã lợi dụng sự mù lòa của chị để gian díu với nhau trong chính ngôi nhà mà chị đang nghĩ mình sống rất hạnh phúc. Chỉ có điều, chị không hề hay biết điều đó, vẫn một lòng một dạ đặt hết yêu thương và hy vọng vào họ. Cho tới một ngày…

    Sau một giấc ngủ bình yên, chị tỉnh dậy mà thấy đầu mình nhẹ bẫng. Có thứ ánh sáng chói qua khiến chị đau mắt vô cùng. Từ từ mở mắt ra, chị không dám tin đó là sự thật. Nắng… chị nhìn thấy nắng, nắng rất đẹp. Rồi trấn an lại, có lẽ chị đang mơ thì phải. Chị tự tay tát vào mặt mình, đau điếng. Cảm giác này rất thật. Chị không mơ, chị đã nhìn thấy trở lại. Vậy là số phận đã mỉm cười với chị, chị đã nằm trong con số may mắn mà bác sĩ nói. Có lẽ do tinh thần thoải mái, được tĩnh dưỡng, điều trị tốt nên cục máu bầm kia đã tan mất rồi chăng. Chị cười sung sướng, đã lâu lắm rồi, chị mới thấy mình vui đến vậy.

    Chị định hét lên để mọi người biết tin vui này nhưng chị lại muốn làm cho mọi người bất ngờ, mà nhất là anh kia. Chị giả như chị vẫn không nhìn thấy, vớ lấy cây gậy, chị mở cửa đi ra ngoài. Hình ảnh trước mắt khiến chị ước mình bị mù lại ngay lập tức. Anh – người chồng mà chị hết lòng tin yêu đang ghì chặt lấy cô ô sin trong tay. Thấy chị, cô ô sin vội đẩy anh ra. Anh cười ngặt nghẽo, thì thầm:
    Yên tâm đi, vợ anh mù mà, nó không nhìn thấy gì đâu.
    Dứt lời, tay anh lần xuống dưới, kéo váy cô ô sin lên. Trái tim chị tan nát trước hình ảnh ấy. Nước mắt chị vô thức rơi khỏi đôi mắt mới sáng trở lại. Chị buông tay khỏi cây gậy, nọ chạm xuống sàn nhà, tạo ra tiếng động mạnh khiến anh và ả ô sin giật mình. Cả hai có vẻ khó chịu khi tiếng động ấy phá bĩnh cuộc vui của họ. Chị bước từng bước xuống cầu thang, nhịp nhàng khiến ánh mắt của hai kẻ kia hốt hoảng. Họ buông dần nhau ra khi thấy chị bước đến gần hơn.

    – Tiếp tục việc còn dang dở đi chứ. Tôi vẫn mù mà, tôi không nhìn thấy gì đâu?

    Chị cất lời cay đắng. Ánh mắt không rời khỏi hai con người đê tiện kia. Ả ô sin núp sau lung anh, còn mặt anh tái lại, ấp úng:

    - Em, em nhìn thấy từ khi nào vậy? Bọn anh, à không, chỉ đang diễn chút thôi… Anh

    Bốp, cái tát trời giáng của chị đã nhằm thẳng má anh mà rơi xuống. Chị không muốn nghe, không muốn nhìn thêm bất cứ thứ gì trước mắt nữa. Chị lao nhanh lên phòng, đóng chặt cửa lại. Chị bật khóc. Tại sao cảnh đầu tiên mà chị nhìn được sau khi lấy lại được ánh sáng lại là cái cảnh đau đớn ấy. Anh đã lợi dụng sự mù lòa của chị để là cái chuyện bỉ ổi ấy. Vậy mà chị bấy lâu nay không hay biết gì, luôn tôn sung anh. Cảm giác niềm tin, yêu thương bị phản bội cay đắng lắm, khó từ nào có thể diễn tả thành lời được.

    Lau nước mắt, chị lấy ra tờ giấy trắng trong ngăn kéo. Không ngờ hành động đầu tiên chị làm sau khi sáng mắt lại là viết lá đơn ly hôn. Đúng là hoạn nạn mới biết lòng nhau. Cuộc sống hôn nhân của chị trước đó quá bình yên nên chị không thể biết được lòng dạ người mình yêu thương. Tình yêu, hạnh phúc chỉ thật sự bền vững và biết được có chân thành hay không khi trải qua thử thách. Nếu như không có cái kiếp nạn kia thì chắc chị sẽ chẳng bao giờ biết được bản chất con người anh đâu.

    Linh San/ Theo Một thế giớ

    -

     
    thanhhuong251189 thích điều này.