cô mượn những cơn điên để chạy trốn những cơn phiền cơn nhớ bạn bè bảo cô say người đời kêu tưng tửng chỉ cô biết rằng mình đang lững thững tập quên... đâu đơn giản chỉ là một cái tên có thể gạch đi để rồi ngồi viết lại cũng không hề là một tình yêu vụng dại có thể mỉm cười rồi yêu lại chẳng đắn đo đến cả chuyện nhận và cho một chút tình yêu khi cô đã trao đi quá nhiều thương nhớ cô cũng chẳng mảy may được một lần vô cớ hờn ghen... không phải một người quen không phải tình nhân, cũng chẳng là ai cả không thể gọi tên những nỗi đau chỉ mình cô vật vã cô lại cười ha hả tập quên...
Em thương yêu,tặng em vần thơ học trò để ta mãi nhớ về Tháng Năm thời vụng dại NGAỲ GẶP LẠI... Ngày gặp lại,ôi bao giờ sẽ đến? Tính làm sao cho đúng tháng đúng năm? Ta chia tay giữa bầu trời tháng Năm Lòng bồi hồi thương nhớ những ngày qua Ngoài kia vẫn con đường rực nắng Cây hoa sữa bên cổng trường chờ đợi Hôm nay vẫn còn tỏa mãi ngát hương Ngày mai ra đi xao xuyến bồi hồi Còn đâu nữa tiếng trống trường thân thiết Nhắc nhở ta vào tiết học bài Ôi ...tiếng trống trường tưởng theo ta suốt đời Nhưng hôm nay đã khóc lên hồi cuối Xin vĩnh biệt những gì thân thương nhất Mai ra đi ta sẽ nhớ nhiều Ôi phượng đỏ nỗi lòng ta đó Nỗi lòng từ biệt mái trường yêu. Mái trường ơi! Bao giờ ta lại được về đây? Để sống lại những ngày xưa êm ái Và học bên nhau những tháng ngày? Giờ chia tay nước mắt vơi đầy Ta không nói mà chỉ nhìn im lặng Hôm nay đông vui mai thành xa vắng Cháy lòng ta lòng bạn lúc chia ly Buổi học cuối cùng rồi lại qua đi Gạt nước mắt ta thầm tự hỏi Ngày gặp lại...Ôi bao giờ sẽ tới Tính làm sao cho đúng tháng đúng năm? TỐNG TRƯỜNG GIANG- Được yêu là hạnh phúc
Người ta dỗ ngọt tôi vào tình yêu. Bây giờ chê chán nẻo đi đường về. Tôi lầm tin lời người ta, tôi lầm tôi khổ vì yêu để giờ đây nức nở thế này. Người ta đã bỏ tôi rồi bạn ơi. Đâu còn chi nữa mà mong mà chờ. Cung đàn lỗi nhịp đường tơ, cung sầu chết cả hồn thơ, để lòng tôi giá lạnh như tờ. Ai đem con sáo sang sông, để cho xổ lồng nó bay, nó bay nó chẳng về đâu. Ai chia duyên bắc tình nam, người nơi đầu gió kẻ ngoài chân mây. Người ta đã bỏ tôi rồi bạn ơi. Bây giờ đi sớm về khuya một mình. Ôi nhìn thế sự nổi trôi, cũng đành chấp nhận mà thôi, để mặc cho con tảo xoay vần.
Tặng @Gió thổi_Mây trôi Xin được bên em trong những giấc mơ, Để tôi là mây và em là gió bay, Mình phiêu du tới chân trời..
Có những mùa, chẳng ở mãi với phố miên man Cứ mãi bước, theo chân gió về phương ấy Có nhánh me xanh bao năm bây giờ vẫn vậy Vẫn dịu dàng góc phố có tóc em bay! Có những mùa, về trên phố mà có ai hay Để rét buốt đôi vai, của người đi về lặng lẽ Có đôi khi cứ hoài tỏ ra manh mẽ Để mặc cho người giữ mãi chút tương tư!!! Có những mùa, về đọng những trang page buồn... Viết cả nghìn câu thơ, mà chẳng ai để gửi Có những mùa vẫn hoài mong đợi Giữ chút nhẹ nhàng cho phố... phố lại bâng quơ... Có những mùa đến gió lại biên thơ Chẳng biết cho ai, có ai thèm ngó Có những mùa, đôi khi họ thương nhau để đó Chỉ có mùa về, cười hát miên man! Có những mùa, để giọt buồn tan Đọng mãi trên môi thấm giọt buồn tênh cà phê rơi chậm Có những mùa cho những ai yêu thương sâu đậm Bỗng một ngày, tỉnh giấc lại thấy phai phôi! Có những mùa, như lời yêu đó giữ mãi trên môi Còn yêu thương, người buông tay... thế thôi, đành quay về đếm lá Có những mùa như đời người xa lạ Chợt bật cười, khi có nỗi niềm chung _ Mùa về rồi mùa lại đi, phố vẫn còn ở lại. Tại phố vô tâm hay tại mùa chưa một lần gần lại. để đến bây giờ... Mùa - Phố mãi miên man! — tại Tình Ca Phố và em.
Đêm buồn nhớ em TA ĐI TÌM EM Ta tìm em trong từng đêm nỗi nhớ Tìm trong từng mỗi hơi thở, nhịp tim Giấc ngủ say, ngỡ yên bình, lặng im Ta vẫn tìm trong mê man, ảo vọng. Ta tìm em trong ngàn năm lắng đọng Bóng hình ai giữa một thoáng hơi sương Gọi tên em vô thức ở trên đường Chẳng quay đầu, em đi xa ta mãi. Ta tìm em trong hoang mang sợ hãi Lo một ngày, chẳng thể giữ tin yêu Em ở đâu hỡi cô gái yêu kiều Trốn chạy chi, khiến đời ta mộng mị? Ta tìm em trong kiếp người bình dị Tự hỏi mình sao cứ phải yêu em Bởi giản đơn, giữa giá buốt bao đêm Chỉ riêng em làm tim ta thổn thức. TỐNG TRƯỜNG GIANG - Được yêu là hạnh phúc
Tặng @Nhân sinh như mộng Tìm tình yêu như sóng xô bờ cát giữa khói lửa chiến tranh Gặp được nàng tựa như xuân thủy ánh lê hoa Vung kiếm đoạn thiên nhai, tương tư nhẹ buông Giấc mộng này ta vương vấn si mê Chẳng cần phải vương hầu quyền quý Chẳng quản thiên thu vạn thế Chỉ mong ái tình này được hóa giải Giữa vạn trượng hồng trần hỗn loạn không hồi kết Chỉ mong ái tình này thiên trường địa cửu Tựa như dòng lưu thủy hiền hòa Chẳng bận tâm ai bá chủ xuân thu Một đời hữu tình nào sợ bão táp phong ba Phiền não bạc đầu nào giữ được tinh hoa Vứt bỏ cả giang sơn như họa để đổi lấy nụ cười tựa xuân hoa Để suốt đời này không vướng bận Lòng không hờn trách, ái hận cất bước theo nàng Thiên địa bao la đường tình vô biên Chỉ vì nàng ta không màng thiên hạ.
Đừng theo, tôi bỏ tôi rồi Bỏ con phố cũ bỏ đồi mộng mơ Bỏ đi nửa mảnh tình hờ Đem sầu lên núi làm thơ quên đời Đừng theo, tôi đã quên tôi Quên tình thơ cũ, quên đời hư hao Quên rồi chiếc bóng xanh xao Chỉ tôi, chiếc lá rơi vào thinh không.
Tặng em-Người con gái tôi yêu thương nhất EM CÓ NGHE HẠ ĐÃ GẦN VỀ . NHỮNG CÁNH PHƯỢNG HỒNG ĐỎ THẮM ĐẦY SÂN...
Chúng ta biến mất khỏi cuộc đời nhau dễ dàng thế, hả anh? Một cái buông tay Một lần ngoảnh mặt Thậm chí còn không cần lời từ biệt Trả nhau về hai khoảng trống hư vô Chúng ta mất nhau đâu như cách kết thúc một bài thơ Sao dấu câu cuối cùng em chọn cũng như là dấu chấm Những lỗi lầm Gạch tên chúng ta ra khỏi cuộc đời nhau Chúng ta lạc mất nhau ai dám nói không đau Chỉ có điều là ai nhiều ai ít Nỗi đau như một đám mây mù mịt Có phải ai cũng biết cách gọi Mặt Trời lên Chúng ta đánh mất nhau bởi những đổ vỡ không gọi nổi thành tên (hay cả hai yếu lòng đến mức không dám gọi tên nó thành sự thật) Cuộc đời giờ trở về với hai kẻ hành khất Lại đi hoài và mải miết nhặt nhạnh yêu thương Chúng ta lạc mất nhau khi chưa đi hết con đường Những lời hẹn thề dang dở Bầu trời sụp đổ Bão giông đến rồi ai dẫn lối em đi Chúng ta đánh mất nhau sau cùng vì điều chi Dối lừa anh hay ích kỷ em ồn ã Có phải không thứ tình yêu khi bắt đầu quá vội vã Thì kết thúc sau cùng chẳng do lỗi của ai Chúng ta. Rốt cuộc thì, anh hiểu rõ hơn cả đúng sai Lạc mất nhau vì cả hai chúng ta đến bên nhau muộn quá !
Ta đã viết quá nhiều về yêu thương Nhưng đến cả những thứ đang nắm trong tay và con đường ta đi mà ta cũng chưa một lần có quyền chọn lựa Ta cũng viết quá nhiều về những muộn sầu chất chứa Đến mức cảm thấy thừa thãi khi đối diện với nỗi đau của chính mình. Có lẽ rằng trên đời này rất khó để tìm được một thứ gọi là chân tình Nhưng đôi khi có được rồi mà vẫn để mình vuột mất… Mặc dù trong tình yêu, chẳng có ai là kẻ ngu ngốc nhất Chỉ là, đến chính trái tim mình mà ta còn không thật, thì liệu rồi ta sẽ thật với ai? Ta xin lỗi Vì chẳng còn có thể tin vào ngày mai… Yêu một trăm lần vẫn thấy mình ngu ngơ và khờ dại Vẫn chỉ là một đứa trẻ con mong manh, yếu đuối và mang trong lòng đầy sợ hãi Chơi vơi, cô độc, hoài nghi. Ta đã bao nhiều lần viết rằng “Mặc kệ tất cả, hãy cứ yêu đi” Nhưng mỗi lần ta trao đi, là thêm một lần ta phải tự ghì chặt trái tim mình để không chực trào oà vỡ Ta tự cho mình là một kẻ biết nhiều về tình yêu và thương nhớ Nhưng ta đã quên học cách thờ ơ. Cuộc đời không như một giấc mơ Và những thứ ta viết trong thơ, có khi cũng chẳng bao giờ là sự thật Đời thì rộng, mà trái tim con người lại quá chật Nên em ạ! Đừng mang hữu hạn của yêu thương mình để rồi buồn trước sự vô hạn của thời gian!
Em à, quá khứ có thể là Định Mệnh. Định Mệnh để gặp Em ngay từ thuở lên ba , cô hàng xóm nhỏ xíu dễ thương, để rồi những tháng ngày tươi đẹp đó gắn liền 2 ta suốt tuổi hoa niên ... luôn trói buộc hình ảnh của Em vào cuộc đời Anh .Bao năm đã qua đi kể từ ngày em lên xe hoa theo chồng , anh vẫn luôn trăn trở về hình dáng mảnh mai yếu đuối của cô bé Trăng gầy -Nàng thơ của anh . Và giờ,anh chợt hiểu trên thế giới này 3 từ Hạnh Phúc nhất không phải là "Anh yêu Em" hay là "Em yêu Anh"....mà chỉ là...Ta Yêu Nhau.!!!
Tình yêu mới hôm qua, nay lạnh lùng băng giá, Ôi người yêu dấu hỡi Người chiếm lấy tim ta, nay phũ phàng xa vắng, thôi thì cuộc tình đau Chiều nay ta bơ vơ, trên cát dài hoang vắng Xót thương cho cuộc tình tan Nhìn sóng vỗ miên mang, thương cho đời cay đắng Người yêu hỡi có biết hay chăng ? Tình yêu ta như muôn vàn giấc mơ mỏng manh Với những ước mơ cho đêm về ta vẫn mãi bên nhau Hãy đến một lần thôi ... Hãy nói một lần thôi Mãi mãi không bao giờ lià xa Tình yêu ta như lá vàng bay xa thật xa Cùng mây cao ta trôi về cuối chân trời xa Nếu như ta mãi mãi là những chiếc lá bay hững hờ Thì người ơi xin nhớ mãi tình ta