Mải miết... E vẫn thế hờ hững bên lối tắt Vén mênh mang tự tình với đất trời E ướm hỏi sao tình buồn đến thế Những yêu thương lẩn khuất sau hè chẳng chịu dấn thêm 1 lần lần nữa Trái tim run run... quặn thắt những chối từ ...
Cảm ơn ... ai đó đã tặng tôi Em giữ gì nhiều sau câu chuyện nhớ quên lặn lội nửa đời tìm một người muốn kể chẳng hiểu nỗi buồn từ đâu mà nhiều thế chỉ nghĩ đền thôi nước mắt lại phải rơi Em không xem tình yêu là một cuộc dạo chơi không xem thương mến là đùa vui chốc lát không xem thành thực sẽ có hồi phai nhạt cũng không xem anh là một kẻ qua đường Em ở hiền mà sao chẳng được thương cứ hết buồn này đeo đẵng trầm thăng khác một phút yếu lòng em sợ mình gục mất chẳng có ai thương em bằng sự thật lòng Có bao giờ anh hiểu được em không đã từ bỏ tất cả để vì anh mà sống người đã quan tâm anh như phần đời quan trọng người đã thương anh hơn cả bản thân mình Em không còn tin vào những chân tình cũng không tin vào những lời dịu ngọt em trách mình đã lầm tin, dại dột em tự trách mình đã đánh mất em...
Đêm thì dài người thì rất mong manh Biết trốn vào đâu để giấu mình yếu đuối Đôi khi chỉ cần một vài lời thăm hỏi Nhưng người ta quên, hoặc nói với ai rồi. Đêm thì dài và lòng rất chơi vơi Giọt mưa rơi rơi hay chính ta đang khóc Gió rít từng cơn ta càng thêm mệt nhọc Biết trốn vào đâu cho giấc ngủ yên bình. Đêm thì dài mà ai đó lặng thinh Lặng hơn cả đêm, ta biết mình đơn độc Chỉ cần một lời người bảo ta đừng khóc Ta sẽ vui ngay, nhưng chắc chẳng bao giờ. Đêm thì dài mà chẳng có giấc mơ Ánh mắt trong đêm ta nhìn người vô thức Ta biết không nên nhưng ta đành bất lực Khi trái tim ta vẫn nhức nhối vì người.
Thỉnh thoảng có vài người hỏi thăm bảo "hình như thấy em toàn xõa tóc!?" em chỉ lặng im và mỉm cười khô khốc nghĩ về quãng ngày khó nhọc của thời gian nghĩ về lòng mình trong những nỗi đa đoan ngổn ngang và đầy vụng dại... Có những điều chỉ giữ riêng mình mãi muốn cả một đời được trải hết tâm tư nhưng ai sẽ nghe và ai sẽ làm ngơ? (nên em trần tình bằng những bài thơ vẫn thường viết tặng mình trong lúc khóc thỉnh thoảng ai đó đọc lại ghé tai em và bảo "buồn nhiều!") Phải làm sao nếu cả một đời không tìm nổi tình yêu em cũng mềm yếu và đa đoan như thế những câu chuyện đời thường đôi lần muốn kể bằng nỗi trầm tư lại để kể cho mình... Em nói nhiều lời chắc anh cũng chẳng tin mà không nói,hiển nhiên anh đâu hiểu những mầm xanh trong mùa đông chết yểu anh không tin em trong những nỗi trần tình Nhiều bài thơ em viết chỉ cho mình như kỉ niệm một thời xưa cũ mơ mộng yêu đương ngông cuồng như cỏ dại cũng xanh xao và cũng thật nồng nàn Nếu như nói nhiều biến thành nỗi than van anh không thích,chi bằng em im lặng những nỗi niềm riêng em viết là để tặng cho hư vô,cho ai hiểu chân tình... Em vẫn lạ lùng và vẫn sẽ lặng thinh khi nghe hỏi vì sao thường xõa tóc vì sao viết bài thơ buồn cho ai đọc thì em sẽ bảo: "xõa tóc để giấu đêm thơ viết để cho mình !" _Cafe_
Gửi em...bài hát anh yêu thích ...Nếu bây giờ được chọn lựa một lần nữa Thì chắc có lẽ vẫn yêu anh như ngày xưa..
Em đã từng yêu một ai đó rất nhiều. Nhưng chỉ đến thế thôi, bởi nỗi nhớ không màu, Phố nhỉ? Tin yêu bây giờ chỉ còn là bản tình ca dở dang cũ kỹ Bởi ai cũng có hơn một lần gian dối và đổi thay! Thì thôi, em sẽ bỏ mặc mình trong những cơn say. Tự ủi an bằng những vần thơ hơn-một-lần-chia-cách. Và Phố sẽ cười - mặc cho trái tim thêm một lần buốt lạnh. Cuộc sống vô tình - Em có lỗi gì đâu? Ừ, hết rồi! Em biết rằng ta đã xa nhau. Phố có buồn không khi tất cả chỉ còn là hoài niệm? Thì thôi nhé… em sẽ đặt dấu chấm hết - cho những điều đã viết. Về mình - về Người - về nỗi nhớ không tên… Giả sử như sau này em vẫn chẳng thể quên Thì kệ nhé, Phố hãy bao dung cho em thêm một lần được nhớ _Phố...Tình Ca và Em_
Thương Em Anh ngồi xuống bên em Áp vào lòng bàn tay run run lạnh giá Nhìn vào đôi mắt,giọt lệ sầu chực đã tuôn trào. Chất chứa bao nỗi niềm riêng Đầy ắp muộn phiền Với cơn sốt buộc em nằm đơn lẻ Em Anh nghe được tiếng thở dài thật nhẹ Tủi thân hờn dỗi trách móc... chất chồng Để đôi môi hồng mím mím cong cong Cố gượng gạo nửa nụ cười héo úa Em thương ơi Đừng buồn anh nữa Nắng lên rồi ngoài khung cửa long lanh hạt sương gầy. Vàng trải tình anh thương em... thương em, hoà giọng chú hoàng oanh ríu rít Phong linh rung nốt nhạc trầm tha thiết Nói thay anh lời sao vẫn nghẹn lời Em bệnh rồi Hoa cỏ nào vui *** *** Vuốt làn tóc rối Hôn đôi má nhạt chữ chờ chữ đợi Ôm em trong vòng chữ nhớ chữ mong Tình yêu anh dìu dịu hương nồng San sớt nỗi đau... từng lời anh hát... "... Bay về đâu mây ơi, mây ơi Giữa khung trời diệu vợi mù khơi Gió xoay chiều cuốn lá rơi... lá rơi Ghé lại đây cho ta nhắn đôi lời Về em ta ở nơi xa xôi Em đừng buồn dù hôm nay đơn côi Lời hẹn thề hạnh phúc lứa đôi Mãi bên nhau dù vật đổi sao dời Xuôi dòng sông nước trôi... nước trôi Tiếng mái chèo buông lơi, buông lơi Hãy ngủ đi... ngủ đi tình ơi Trong tiếng ngân tha thiết ru hời ... Bay về đâu... bay về đâu.... " TỐNG TRƯỜNG GIANG-Được yêu là hạnh phúc
Có phải em hết yêu anh rồi ? Em hãy nói đi ngươi ơi Anh vô tâm hay là anh đã sai ? Mà dường như ta dần xa cách Em nói đôi ta không hợp Em nói anh không còn như trước Những tạo sao em ơi Những lúc ta bên nhau bàn tay em không muốn ôm anh thật lâu Và dường như anh hiểu ra 1 điều Em đã khác xưa nhiều lắm Và dường như anh hiểu ra 1 điều Em đã hết yêu anh phải không ? Vậy thì anh sẽ bước ra đi Trả lại em những ngày anh chưa đến Và khi anh ra đi, em sẽ nhận ra : Không ai - yêu em như anh đã từng yêu
Rất cần một sự lặng thinh Chẳng phải để nghĩ suy về những điều được mất Mà để nghĩ sâu hơn về sự chân thật Vì sao ghét giả dối lọc lừa Và vì sao chẳng thể sống bừa Như cuộc sống ngoài kia vốn thế. Rất cần một câu chuyện kể Của cô gái tóc dài như đêm Rằng cuộc đời này Chẳng nhiều sự dịu êm Nhưng vẫn có thể tự thân mình Đi qua ngày giông tố. Rất cần có một ai đó Gục trên vai mình mà khóc ngon lành Trách mình sao chẳng biết tiếc tuổi xanh Đời người thì ngắn ngủi Cứ trách hờn buồn tủi Đã mất nửa đời người… Rất cần một ngày cười thật tươi chứ chẳng phải gượng cười Được yêu chân thành chứ không yêu gắng gượng Rất cần một niềm tin là cứ yêu đi một tình yêu cao thượng Nghĩ làm gì xa xôi Nhưng chỉ một giây của sự chạnh lòng thôi Lại thấy chẳng gì mong manh bằng tình yêu này cả… Rất cần một người yêu mình hơn tất cả Một người ta chẳng cần phải san sẻ với ai Một người gom đủ cả nỗi nhớ rộng dài Một người sẽ cùng ta đi qua những ngày như thế Xanh như là tuổi trẻ Cứ cháy hết mình thôi… Cần một người như thế Chỉ một thôi…
Chiều vắng em Chỉ một chiều vắng em Anh chợt thấy, anh chẳng là anh nữa Em đã hoá thân trong anh, em là một nửa Là hơi thở ngọt ngào trong những đêm thâu Là tiếng nấc nghẹn ngào trong lúc đớn đau Là tiếng thở than những khi chờ đợi Em – là nguồn sáng soi đường khi bối rối Là nỗi khát khao được dâng hiến cho đời Em chính là tôi, em là nửa cuộc đời Là cảm hứng thơ ca, là khát khao sáng tạo Em là em, là phần tôi thiếu Là hơi ấm chiều đông, là gió mát trưa hè Khi ở bên em anh như kẻ dại khờ Để một chiều vắng em mới hiểu ra một lẽ Em đã hoá thân trong anh, em là một nửa Em đã là tôi và tôi hoá là em. TỐNG TRƯỜNG GIANG-Được yêu là hạnh phúc
"Tháng năm về rồi đó anh ! Trời đã trút những cơn mưa chứa dồn từ năm cũ Em vẫn thế... như chiếc lá chiều ủ rũ Chờ tháng năm ...không biết để làm gì !? Tháng năm hôm nào đánh dấu mốc cuộc chia li Trên lối ngoặc của đoạn đừơng hai lối rẽ Nắng -gió -mưa -giông ...mốc thu mình lặng lẽ Lớp rêu mờ xanh nhạt bóng thời gian Tháng năm về ...những hạt nắng lại đi hoang Thương tàn cây cố oằn mình chịu đựng Che cho lá từng bóng râm hưng hửng Che những chiều em ngược bước đơn côi Tháng năm về ...mưa nơi ấy cũng đã rơi Nắng có đủ hong khô bờ vai ướt Đêm -gió có vờn mây cho làn sương khóc mướt Vạt cỏ ngày xưa ...có ngóng mãi dấu chân thề ? Tháng năm ơi ! nỗi nhớ kéo nhau về Những vần thơ đã nhạt màu trong nắng Gửi gió làm sao khi không gian đậm đặc ? Và cuối đoạn đường em đứng đợi... mây trôi..." (Tháng Năm và nỗi nhớ - Mây) _Cover cảm xúc_
Nhớ em vô cùng,vầng trăng tuổi thơ....... Dư âm tiếng hát đọng trên môi. Trời mưa lòng ngỡ lệ ai rơi. Một mình đếm bước, lòng cô quạnh. Phố vắng em rồi, nên mưa rơi! TỐNG TRƯỜNG GIANG - Được yêu là hạnh phúc.
Tuy vẫn biết chẳng còn gì mà giữ Ngoài vần thơ đã cũ nhạt phai màu Ân tình nào ai quên lãng còn đâu Kỷ niệm ấy cũng nhàu theo năm tháng Hàng cây rũ gục đầu ôm dĩ vãng Chiều dần tàn lơ đãng ánh hoàng hôn Nhớ thương ai nghe giá lạnh tâm hồn Nén tiếng nấc vùi chôn niềm cảm xúc Ôi quá khứ! sao vẫn hoài thao thức Chuyện một thời cứ như thực như mơ Tình khổ đau sao em mãi dại khờ Buồn lay lắt vần thơ sầu vụn vỡ Dòng nước mắt nghẹn ngào chan nỗi nhớ Tình lỡ làng dang dở cả đời nhau..
Gọi chút nắng đọng khóe mắt người thương Chút vấn vương thôi chẳng giữ theo người về nơi ấy Có những điều bao lâu rồi vẫn vậy Vẫn một mình giấu kín những suy tư Gọi chút nắng mang gửi những yêu thương Bao nỗi nhớ gửi cho người, nay đâu nữa Nắng trên tay cho vàng thêm chút lửa Người đem về đốt nỗi nhớ thành tro Gọi chút nắng cho người nhận người cho Ai là kẻ giữ cho nhau những ngày còn nhớ Có chút tình thuở nào là dang dở Người nay về bên ấy gió trông theo !!! Gọi chút nắng chút gió của ánh mắt trong veo Nắng tháng năm của người đi tìm bóng hình của gió Bỏ sau lưng nỗi nhớ mênh mang nụ cười,ánh mắt Để mặc giận hờn, mặc nỗi nhớ... mặc cả yêu thương ! _________________________________ Nắng! của tháng năm, của những ngày Hà Nội chuyển mình vào mùa mưa gió! có nhớ hay quên ... Riêng một góc trời xưa cũ Ngõ ấy em về, ai đó có đón đưa... Đừng lo cho em nhé, Em biết tự lo cho mình mà. Hà Nội cũng đã vào mưa rồi...Mong người được bình yên!
Chỉ muốn một lần hai đứa được gặp nhau Từ ngày chia tay, người ta thế nào? Mình rất muốn biết! Thỉnh thoảng trong lòng, nỗi nhớ vẫn da diết Về một bóng hình ngày trước từng chung đôi Chỉ muốn một lần gặp lại người ấy thôi Hỏi thăm người ta bây giờ sống có tốt, Người đến sau có làm tim trầy xước, Vết thương lòng ngày ấy đã lành chưa? Chỉ muốn một lần tìm về cảm xúc xưa Từ đây về sau sẽ thôi không nhắc nữa Chuyện của chúng mình giờ trở thành quá khứ Nhưng vẫn ngóng chờ từng tin tức người ta Chỉ muốn một lần được mình cùng uống cafe Cùng kể nhau nghe về người mình đang thích Nhắc lại chuyện xưa hai đứa cười khúc khích Tự an ủi rằng chúng mình chẳng có duyên Chỉ muốn gặp lại người đang cố tìm cách quên Nhưng chẳng thể khi ta thành người yêu cũ Tự nhắc với lòng phải luôn ghi nhớ Gặp lại người xưa... Chắc chắn sẽ rất buồn...
Vì thời gian là thế như giấc mơChẳng chờ ai, chẳng đợi aiChẳng vì những nỗi nhớ Lỡ trôi qua là quên lãng.
Em cũng hiểu chia tay là xa mãi Dù lòng buồn hay khắc khoải xót xa Lệ rưng rưng tiếng nức nở nhạt nhòa Bao dĩ vãng sẽ qua không trở lại Thương nhiều lắm một tình yêu khờ dại Đau buồn nào làm hoang hoải tâm tư Lời ai trao đắng nghẹn tiếng giã từ Đêm se thắt gió mùa thu nhẹ thổi Em bật khóc trước tình ai thay đổi Đôi chân trần bước lạc lối trong đêm Gọi tên ai nghe thoảng thốt ưu phiền Ôm đau khổ vỡ tan niềm mơ ước Rồi em sẽ là em của ngày trước Tập dằn lòng những bước chẳng còn anh