Cho 1 người Hạ cũ Ừ thôi, trả phía sân trường Dấu chân hai đứa thuở dường như yêu Tháng năm chiếc lá rơi vèo Hoa bằng lăng cứ tím cheo leo lòng Sau này còn nhớ hay không Mắt người hôm ấy điếng hồn của ta Trái tim ngơ ngác ngã ba Chúng mình sau rốt vẫn là bạn thôi Đi qua cảm xúc một thời Mới hay thuở ấy có người thầm thương Bây giờ hai đứa ra trường Vô tình thôi, có chút vương vấn nào Bằng lăng tím đến xa nhau Câu thơ không gửi cũng nhàu vệt mong Ngày cuối nghe tiếng trống trường Nghe nôn nao cả con đường học tan Hái về một đoá bằng lăng Định đem tặng Lại lặng thầm cho thôi Người ở đây - mai xa rồi Ngoảnh đầu mình giấu những lời dấu yêu Một chiếc lá nữa rơi vèo Thế là đã đủ để neo lòng mình...
Ta đã qua những năm tháng không ngờ Vô tư quá để bây giờ xao xuyến Bèo lục bình mêng mang màu mực tím Nét chữ thiếu thời đã trôi nhanh như dòng sông...
Năm tháng qua có khi nào trở lại Nét ưu tư gờn hắt những muộn phiền Long lanh nhớ sân trường hoa phượng đỏ Hè qua rồi lưu bút mãi vấn vương...
Cổ Thiên Lạc - Xã Hội Đen HK - D&D ... Lâu lắm mới quay lại ký ức 8X một thời Có bao giờ, thấy trong lòng Chuyện hôm qua ta xem như không đã đi qua rồi Mà nhân gian nay cho ta qua hay điên cuồng Đừng vì phút bạc lòng Vết thương này, đã bao ngày Chờ mong cơn mưa thôi trôi đi bao nỗi đau tâm hồn Chờ mong ai đi qua đây xoá bao nợ đời Để lòng thấy nhẹ nhàng Cười vui mấy phút đó có được với bóng đêm Sao không ai cho ta thấy nơi đâu là bờ Khi ta ngang qua đời ai, nghe bão tố ngày mai Rồi khi thức giấc bỗng cõi lòng thấy trống không Bao nhiêu men chua cay trót mang theo đời mình Khi ta quên đi đời ta, đã biết không còn ai.
TA LÀ GÌ CỦA NHAU ? Buồn Thảng thốt giật mình lòng tự hỏi Ta là gì ngoài tiếng gọi cố nhân Nỗi suy tư day dứt biết bao lần Là bạn hữu? hay một phần quá khứ? Là đau khổ vẫn còn hoài níu giữ Để tương lai phải do dự băn khoăn Ôm vấn vương tự đầy đọa nhọc nhằn Rồi cứ mãi trở trăn về số kiếp Mà có thể cũng chỉ là duyên nghiệp Chút ân tình nên lưu luyến vậy thôi Đã chia tay giờ tất cả hết rồi Cơn say nắng thoảng trôi đừng bỡ ngỡ Ôm nuối tiếc về chuyện tình vụn vỡ Đã qua rồi còn trách nợ gì nhau Người quay lưng bỏ ta lại âu sầu Một câu nói " là gì đâu mà nhớ"! Ừ có lẽ! tình nhạt nhòa dang dở Ta và người chỉ lầm lỡ tổn thương.
Anh ở đâu, cho chiều dài đến vậy Cho em buồn biết mấy, buồn ơi Ai nhìn ai say đắm với mỉm cười Còn em ngắm trời cao qua cửa nhỏ Chiều thứ bảy không gian ồn ã quá Gió lắng yên vì cũng biết em buồn Trời cô đơn và mình em riêng lẻ Nhớ anh nhiều ! Chiều thứ 7 buồn tênh
Em mãi là mùa Xuân yêu thương. Xuân đã về chưa Hà Nội ơi? Ta về lồng lộng gió lưng trời Sông Hồng bỗng đỏ như ngày ấy Nửa dường nhung nhớ, nửa xa xôi. Bóng chiều bàng bạc bóng Hồ Tây Mây pha màu khói, khói pha mây Mùa xuân thấp thoáng như cô gái Nắng hồng bẽn lẽn, má hây hây. Ta theo tìm em giữa phố xa Bao nàng áo đỏ đẹp như hoa Bao màu ngói đỏ tươi son mới Lấp lánh hoàng hôn những mái nhà. Là đã bên nhau rồi đó em Mùa xuân Hà Nội buốt hơi kem Hoa đào nghiêng nụ lung linh gió Lất phất mưa bay ướt lạnh thềm. .......... Đón xuân này tôi nhớ xuân xưa.......... TỐNG TRƯỜNG GIANG-Được yêu là hạnh phúc
Có Thế Thôi ... Thôi đừng nói làm chi khi tình yêu tan vỡ Đừng nói làm chi, đừng nói làm chi em ơi Em đi đường em, tôi đi đường tôi Tình nghĩa đôi ta có thế thôi Đừng trách người ơi cuộc sống nổi trôi Bóng mê đưa đường tôi xa người Giờ trở về đây để tìm em, em đã lấy chồng. Em ơi em ơi, ai ngờ ngày về đây thấy lòng người đổi thay Em ơi em ơi, mối tình ấy đã vơi thôi đành ta phải lìa đôi. Thôi đừng nói làm chi khi tình yêu tan vỡ Đừng nói làm chi đừng nói làm chi em ơi Em đi đường em, tôi đi đường tôi Tình nghĩa đôi ta có thế thôi Tình nghĩa còn đâu vùi xuống mộ sâu với bao kỷ niệm thuở ban đầu Giờ gởi lại đây để ngày sau nhắc nhớ thêm sầu.
Sẽ chẳng còn ai thức tôi dậy giữa đêm khuya Hỏi tôi rằng: làm thế nào để trốn chạy khỏi nỗi buồn Khi chân không bước nổi Và giá trị của những lần đánh đổi Để được yêu thương… Thế giới của tụi mình là những tấm gương Soi vào cuộc sống của nhau Chẳng tìm đâu những sự lấp lánh Hay lạc lối bởi muôn vàn ảo ảnh Chỉ kiếm tìm đôi chút an nhiên. Em là cô gái mà đôi mắt gọi những ưu phiền Trong đầu luôn bận rộn những điều lo nghĩ Yếu đuối khôn cùng nhưng vô vàn mạnh mẽ Mỏng mảnh dịu dàng Khao khát đam mê… Đêm nay, hẳn là Phố sẽ lặng thinh Khi con chim sẻ bay về một bình minh xứ khác Đừng bao giờ bay lạc Đừng bao giờ để đôi cánh kia Lỡ hẹn với bầu trời… Yêu thương vốn chẳng biết nhiều lời Chỉ là những ân cần và hy sinh thầm lặng Là giọt nước mắt mau tan rơi xuống cuộc đời Đừng buồn nếu một ngày ta vắng những nụ cười Và hãy khóc khi cần một cái ôm để thấy mình đnag buồn lắm Bởi cho đến tận cùng Em vẫn mãi yêu anh...
Mưa rả rích giữa mùa xuân thật lạ con bấc dường co gập nỗi buốt tê người xa người ai dỗ giấc đam mê lật ký ức mùa xoay đêm lạc lối Ơi ! vạt nắng đi về đâu mà vội lóe bình minh rồi lẫn trốn rất nhanh khu vườn xưa mưa ướt dấu độc hành từng chiếc lá phiến cong khô mặc niệm Ơ ! nỗi nhớ sao cố tình ẩn hiện mấy lần ta bôi xóa ngỡ nhạt mờ có ngờ đâu cố ý xộc vào mơ xát bùng cháy nỗi buồn nham nhở khói Thơ lem luốc một hình dung đến tội phía không nhau đau nhức nửa kiếp người mưa lạc mùa ngang ngạnh đếm giọt rơi căn phòng vắng nhân đôi từng cơn lạnh
"Một bài thơ với ngôn từ giản dị mà sao khiến ta xao xuyến lạ! Ta giật mình, nghẹn ngào xúc động khi bắt gặp hình ảnh thân quen của mẹ ta, chị ta.. ở đây. Đó là những người phụ nữ ngày đêm phải đầu tắt mặt tối trăn trở với ruộng đồng. Niềm hạnh phúc của họ nhiều khi cũng thật bình thường : là tiếng cười đàn con nhỏ, là bữa cơm dọn ra người chồng không nhăn nhó, là niềm vui hạnh phúc được mùa...Ôi! Phụ nữ Việt Nam thật tuyệt vời: đảm đang, tháo vát, tảo tần, âm thầm lặng lẽ hết lòng vì chồng, vì con, giàu đức hi sinh, giàu lòng vị tha..." Là một người yêu thơ, tôi xin mạo muội viết vài lời bình luận về bài thơ "Những người phụ nữ không có ngày mồng Tám tháng Ba" và xin gửi tới bạn yêu thơ sân đình. Xin chân thành cảm ơn Văn Chiến - tác giả của bài thơ. Những người phụ nữ không có ngày mồng Tám tháng Ba Những người phụ nữ không có ngày mồng Tám tháng Ba Họ nhiều lúc chẳng quen tính thời gian bằng ngày bằng tháng Chỉ ngửa mặt nhìn trời để biết hết đêm rồi lại sáng Ngày nối tiếp ngày cặm cụi trên những cánh đồng. Họ đón mồng Tám tháng Ba bằng những dáng lưng cong Và chiếc nón lụp xụp lắc lư trong gió Phố phường ngày này rực rỡ những sắc màu xanh đỏ Dưới cánh đồng, họ chỉ thấy một màu lo âu...! Quần quật cả đời, họ nào oán trách gì đâu Đối với họ, đóa hoa thơm là tiếng cười ríu ran của đàn con nhỏ Là bữa cơm dọn ra người chồng không nhăn nhó Và món quà thiêng liêng là niềm hạnh phúc được mùa..! Những người phụ nữ không có ngày mồng Tám tháng Ba Họ nhiều như những hạt mưa...!
Có những người không mồng tám tháng ba Dù sinh ra họ cũng là phụ nữ Những lo toan biết thế nào là đủ Có ngày nào, có phút được nghỉ ngơi. ..? Họ chẳng có ai đến chúc một lời Không hoa, qùa, ..không một ngày nghỉ lễ Họ chẳng buồn, chẳng than phiền, kể lể Có lẽ là. ..với họ đã thành quen! Gửi một lời tới tất cả những người con Và người chồng của bao người phụ nữ Nếu sẵn sàng chúc ai không do dự Mẹ, vợ...ta sao quên được.... Thật buồn! Xin được gửi những lời yêu và thương Tới những người. ..không có ngày quốc tế... Chúc mọi người luôn vui, luôn mạnh khỏe Luôn bình yên, vượt qua những nhọc nhằn. ..
KHÓ KHĂN THẾ SAO MỘT VỊ TRÍ TRONG LÒNG ? Thương nhớ ai đó đôi khi đem lại cảm giác thật tồi tệ, và càng đắng nghẹn hơn khi biết rằng ta chẳng có chỗ đứng nào trong trái tim của họ dù là nhỏ nhoi nhất. Ta cứ ngồi đó và chờ đợi, nhưng rồi bàng hoàng nhận ra rằng, ta đang trong vô vọng bởi lẽ nếu người thực sự có tình cảm họ đã không để bản thân người mình trân trọng phải cất công kiếm tìm và đợi mong những điều giản dị mà những người yêu nhau hoàn toàn có thể dành cho nhau. Ta luôn tìm lý do để bao biện cho sự thờ ơ của ai đó, mà quên mất câu trả lời đã quá rõ ràng: trong lòng người ta đã không còn dành vị trí cho mình. Đôi khi người ta cứ cố tình phủ nhận lại thực tế cay nghiệt, vì không muốn phải đối mặt với nỗi cô đơn. Thà tin rằng ở đâu đó trên thế giới đang có ai đó thuộc về mình. Mù quáng và tự khiến bản thân hạnh phúc trong cô đơn với thứ ảo ảnh tự vẽ ra. Sự im lặng của người ta yêu khiến cho bản thân không thể nói lời chia tay khi chưa thoả đáng, nhưng cũng không thể tiếp tục với sự thờ ơ nối tiếp tháng ngày. Dứt khoát thì không đủ can đảm, tiếp tục lại khiến cho mối quan hệ chìm ngập trong mỏi mệt. Một ngày có 24h, một năm có 365 ngày, nếu thực sự ai đó là cả thế giới, thứ họ không bao giờ để lãng phí, đó là thời gian ở bên cạnh bạn. Một mối nhân duyên không nên tồn tại khi vị trí trong lòng nhau không còn. Đau đớn và kiệt cạn những tâm tư khi biết rằng chúng ta chỉ như những kẻ chưa từng ràng buộc. Và gượng đắng nhìn về phía trước khi đã không còn thấy chung một lối hẹn hò.
Đôi khi ...Đôi khi đời đau khổ Tập thở nhẹ và cười Nếu không làm như thế Chỉ thiệt mình mình thôi Đôi khi người gian dối Hãy buông xả bao dung Làm sao ta biết được Mình sẽ không sai lầm Đôi khi lòng trống trải Vì chẳng hiểu lý do Ta lên chùa lễ Phật Biết buồn là hư vô Đôi khi mình ta khóc Bởi những điều gian truân Cúi thấp mình nhìn xuống Bao nghịch cảnh hồng trần ??? Đời sẽ không bít lối Cho người và cho ta Như dây cung níu lại Mũi tên càng bay xa.
Chỉ cần ngón tay đưa lên môi Ngàn năm nhan sắc ở em rồi Ngàn năm trời đất thành thơ nhạc Cây cỏ chào nhau kể lứa đôi Chỉ cần chiếc muỗng em trong ly Là tim anh chết rất nhu mì Là chàng thi sĩ bay đâu mất Một chút tình anh lẻn trốn đi Chỉ cần em cứ ngồi như thế Yên lặng nhìn anh suốt buổi chiều Là anh trôi sạch bao dâu bể Mở hết lòng ra đợi tiếng yêu
Anh yên tâm, em không đi đâu cả vẫn quẩn quanh đây, lặng lẽ, rất gần anh người đàn bà bé nhỏ, mong manh yêu anh cả đời, dịu dàng và chân thật Những phù du rồi sẽ qua đời mất ai sẽ bên anh giây phút cuối cùng chỉ có em thôi, vẫn yêu đến kiệt cùng dẫu đau khổ tưởng chừng nhiều hơn tuổi Người đàn bà thương anh mà yếu đuối nhưng yếu đuối không anh, khi đánh đổi cả yên bình yếu đuối không anh khi đem hết chân tình để đồi lại về mình toàn bão táp? Ai rồi cũng khác những con người đang đứng trước mặt anh những con người thường cười nói ngọt lành thường lừa dối bằng tấm mành ảo tượng Em chỉ là người đàn bà đứng sau lưng anh người đàn bà thương anh sâu đậm người đàn bà dại dột đánh mất mình dẫu đã biết là vực thẳm đáy mắt chạm mùa đông Anh yên tâm, nếu tất thảy là hư không nếu cuộc đời cướp của anh tất cả những người thân quen bất ngờ thành xa lạ vẫn còn em, ở đây và thương anh bằng cả đời mình!
Chỉ tặng riêng em! Dịu Dàng Rất Đỗi Tháng Tư Tháng tư về xanh ngoan như màu nắng Tự tình ơi! Về nghe tiếng ve ran Hàng cây bên đường lá hát tình tang Khúc ca mùa hè phượng thắm. Tháng tư về những cơn mưa dịu dàng thấm đẫm Tà áo em bay bướm rợp sân trường Ơi tuổi học trò! xanh những niềm thương Lưu bút, vần thơ cuối mùa e ấp. Chiều trên quê hương phố người tấp nập Trời xanh xanh thoáng mây hiền Tháng tư ngọt ngào ôm nỗi niềm riêng Niềm riêng chìm vào cõi nhớ. Tháng tư mênh mang những ngôn từ dang dở Dòng sông bộn bề hun hút bến bờ xa Tháng tư vườn xoài tất tả đơm hoa Về nghe ấm tình xứ sở Tháng tư bồi hồi người đi kẻ ở Ngập lòng nỗi nhớ đong đưa Tháng tư... Dịu dàng rất đỗi cơn mưa. TỐNG TRƯỜNG GIANG-Được yêu là hạnh phúc