Rau răm ngắt ngọn lại trồng Em thương anh lắm sợ lòng chị ghen. Anh về bảo chị đừng ghen, Để em thấp thoáng ánh đèn cho vui. Thế gian ba sự không chừa, Rượu nồng, dê béo, gái vừa đương tơ. Hỡi anh đi đường cái quan, Dừng chân đứng lại em than vài lời. Đi đâu vội thế anh ơi, Công việc đã có chị tôi ở nhà. Gặp anh em cũng muốn chào, Sợ rằng chị cả dắt dao trong người. Chẳng thà chịu lạnh nằm không, Còn hơn có vợ lẹm cằm, răng hô. Người mà phinh phính mặt mo, Chân đi chữ bát, có cho chẳng thèm Người mà con mắt lá răm, Chân mày lá liễu đáng trăm quan tiền. Mặt má miếng bầu, nhìn lâu muốn chửi Mặt chữ điền, tiền rưỡi cũng mua. Người mà đáy thắt lưng ong, Vừa khéo chiều chồng, vừa khéo nuôi con Những người béo trục béo tròn, Ăn vụng như chớp, cấu con cả ngày. Trai Nhâm Đinh Quý thì tài Gái Nhâm Đinh Quý phải hai lần đò. Sông bao nhiêu nước cũng vừa, Trai bao nhiêu vợ cũng chưa vừa lòng Trong nhà có sẵn yến ngâm, Lại còn muốn những nhung sâm nước ngoài. Con quạ bay xa, bay qua vườn hoa kêu chua chát, Con nhạn đậu lầu vàng nghỉ mát kêu sương Nhạn kêu tiếng nhạn đau thương, Đêm nằm nhớ vợ, ngày thường nhớ em. Ai xui ai khiến bất nhơn Tui thấy vợ bạn tui thương hơn vợ nhà. Buồn tình chẳng muốn nói cười, Bởi thương vợ người không được thì thôi. Dao phay kề cổ, máu đổ không màng Chết tôi, tôi chịu, buông nàng không buông. Đàn ông năm bảy lá gan, Lá ở cùng vợ, lá toan cùng người. Hai tay cầm hai quả hồng, Quả chát phần chồng, quả ngọt phần trai. Đêm nằm vuốt bụng thở dài, Thương chồng thì ít thương trai thì nhiều. Một đêm quân tử nằm kề, Còn hơn thằng ngốc vỗ về quanh năm. Một ngày dựa mạn thuyền rồng Còn hơn chín tháng nằm trong thuyền chài Có chồng càng dễ chơi ngang, Đẻ ra con thiếp, con chàng, con ai ? Con tôi đi kiếm về đây, Có cho nó gọi bằng thầy thì cho. Lẳng lơ cũng chẳng có mòn, Chính chuyên cũng chẳng sơn son để thờ. Em đây là gái năm con, Chồng em rộng lượng, em còn chơi Xuân. Đêm qua để cửa chờ chồng Đêm nay để cửa chờ ông láng giềng. Mả chồng còn đó trơ trơ, Đã cùng người khác đợi chờ năm canh. Có lòng thì tạ ơn lòng Anh đừng đến nữa mà chồng em ghen. Cầm con dao sắc cắt đôi củ gừng, Bỏ vô nồi đất, sắc lại vài phân. Cái tay em bưng, cái chân em bước Vừa đi vừa vái ông trời Cho chồng em mạnh, ở đời với em Em đi làm mướn nuôi ai, Cho áo em rách,cho vai em mòn. Em đi làm mướn nuôi con, Áo rách mặc áo, vai sờn mặc vai. Một ngày ba bận trèo đèo, Vì ai vú xẹp, lưng teo hỡi chàng? Trời nắng rồi trời lại mưa, Tính nào tật nấy có chừa được đâu.