(Nhại theo bài thơ "Hai sắc hoa Tigon" của TTKH) Một mùa thu trước, mỗi hoàng hôn Tới tháng lãnh lương mới hết hồn! Bạn rủ đi chơi, nào có dám Tôi chờ người tới để…giao lương. Người ấy thường hay ngắm lạnh lùng Xấp tiền lương mỏng, hỏi lung tung : Rằng lương sao có nhiêu đây thế? Chắc là “diếm” bớt, phải hay không? Người ấy thường hay móc bóp tôi Khảo tiền mỗi lúc bóp tôi vơi! Bảo rằng tôi móc còn hơn để… “ghệ” móc tiền ông, mới khổ đời. Thuở ấy nào tôi đã biết gì : Trẻ người, non dạ quá ngu si Bao nhiêu tiền bạc, tôi “dâng” hết… Chẳng giữ cho mình được…tí ti! Đâu biết tiền đưa bả tháng này Là tiền dành dụm bấy lâu nay Bao nhiêu tiền mặt, “người” chơi hết Lấy gì vui với bạn bè đây? Từ đấy thu, rồi thu, lại thu Lòng tôi còn giá đến bao giờ “Người kia” đã biết tôi sạch túi! “người ấy” cho nên vẫn hững hờ! Tôi vẫn đi…bên cạnh một người… Dữ như sư tử của lòng tôi! Và từng thu chết, từng thu chết Vẫn sợ “vợ” hơn cả…sợ trời! Buồn quá, hôm nay xem lại túi Chỉ còn tiền lẻ để…ăn xôi! Bao nhiêu tiền chẵn, người gom hết Chỉ tặng cho tôi…một nụ cười! Tôi nhớ lời người rất xa xôi Bảo rằng anh giống con... heo đất Đến nay, tôi hiểu thì tôi đã… Làm lỡ đời trai, muộn mất rồi !