Quá khứ trở mình quấy giấc ngủ yên Đêm rưng rức gọi buồn cùng thủ thỉ Ngón tay hao gầy bỗng chạm miền cũ kĩ Vết thương lòng thức dậy nhức nhối đau Ngỡ đã qua rồi im ắng đến ngàn sau Chợt tái hiện không một lời hẹn trước Bối rối gặp nhau biết mất nhiều hơn được Vẫn cố mỉm cười đón dĩ vãng về thăm.
Cũng có thể vì người ham đi miết Đường trần gian chưa ngoảnh lai đôi lần Nên không biết rằng có người chờ đợi Từng đôi lần khóc ướt cả mùa xuân.