Có lẽ nào,em đã quên? Có lẽ nào ... ta vô tình để lỡ ... Nửa quãng đời, một nửa của riêng ta ... Tình mau phai như sớm nắng, đông tàn. Như hiu hắt thu về không lá đổ ! Có lẽ nào ... Em vô tình như thế ? Cứ qua đi, chẳng ngoái lại, một lần ! Ðể mặc đời hờ hững luớt qua em Cho năm tháng gọi sầu trong mắt lệ ... Có lẽ nào ... Có lẽ nào ... lơ đãng Mang tim mình anh rao bán nhân gian Nụ cuời hôm qua ... nuớc mắt đêm nay Em mang nửa cuộc đời tìm quên lãng ! Có lẽ nào ... Chiếc guơng tình vỡ nát ! Không nguời soi , cho năm tháng bụi mờ ! Kỷ niệm xưa thoáng chốc cũng xa xăm Lời tình cũ ... bây giờ ... thôi ... tan tác !!! TỐNG TRƯỜNG GIANG-Vì yêu nên luôn si mê
Ở phương xa việt ơi có biết ? Những nỗi buồn da diết nhớ đến ai Đã bao đêm bẹp thức trắng đêm dài Người trai đó tình đã phai chưa nhỉ ??
Nơi phương xa Việt thầm ước... Sẽ có một ngày sánh bước bên nhau. Tình ta kẻ trước người sau... Có duyên không phận qua cầu gió bay.
Gio nào bay nổi tình Bẹp ?? Tình nào đẹp bằng mình giành cho nhau Giẫu rằng cho có đớn đau Mau mau về nhé người ơi em chờ
Mỗi ngày tôi chọn một niềm vui Chọn tới chọn lui hết mất 1 ngày Cuối cùng ngày vẫn đi cày Tối về chơi chắn hết ngày chọn luôn.... (có bác nào giống yêm... thì like cái... )
Bẹp ơi là thật hay mơ. Tim Việt rộn rã bất ngờ niềm vui. Xa nhau hai đứa ngậm ngùi. Mong ngày sum họp ngọt bùi có nhau.
Kẻ tình si Em ơi anh tặng cả con tim Tặng cả tình anh, cả nỗi niềm Tặng cả trời xanh vào ánh mắt Tặng ngàn tinh tú của màn đêm! Tất cả anh trao phận má hồng Nhưng rồi tất cả lại về 0 Trời sinh chi kẻ tình si khổ? Nỗi nhớ niềm thương cứ chất chồng. TỐNG TRƯỜNG GIANG-Vì yêu nên luôn si mê
Trời đêm nay chẳng một vì sao Biển vô tình trơ mình không sóng gợn Việt gặp Bẹp khi tình chưa kịp thắm Như biển âm thầm lặng ngắm thuyền nghỉ yên Và giờ đây lại ở khoảng trời riêng Ta gặp nhau như thuyền kia gặp nước Giờ đây phương trời này Bẹp ước Việt quay về đây và ta lại như trước
Em nằm mơ một ngày trời thôi nắng Sóng thì thào lời của biển bao la Ngon gió nào trở về từ phía xa Nghe trong gió vị nồng nàn của biển Là một ngày tâm hồn em xao xuyến Con tim đập vội những nhịp đắm say Em đã tìm lại trong anh hơi ấm bàn tay Trong ánh mắt anh có màu hoàng hôn tím Là anh sau tháng ngày em tìm kiếm Trong triệu con người xa lạ không tên Có bao giờ anh biết đếm từng đêm Cõi lòng em chơi vơi trong nỗi nhớ Những ngày không anh dài hơn vạn thủa Cô đơn về trong giấc ngủ riêng em Buồn tủi , hân hoan , mạnh mẽ , yếu mềm Sao anh hiểu thế nào là trống vắng === anh, ===
Anh kể chuyện Bep nghe. Chuyện con thuyền và biển. Từ ngày nào chẳng biết. Thuyền nghe lời biển khơi. Cánh hải âu sóng biếc. Đưa thuyền đi muôn nơi. Lòng thuyền nhiều khát vọng. Và tình biển bao la. Thuyền đi hoài không mỏi. Biển vẫn xa vẫn xa. Những đêm trăng hiền từ. Biển như cô gái nhỏ. Thầm thì gửi tâm tư. Quanh mạn thuyền sóng vỗ. Cũng có khi vô cớ. Biển lại leo...lên thuyền. Vì tình yêu muôn thủa. Có bao giờ đứng yên?
Vì tình yêu muôn thủa Có bao giờ đứng yên ??? Vậy là mình triền miên Xa nhau hàng nghìn dặm ? Chẳng bao giờ thăm gặp Và để mặc con tim Luôn chìm trong nhung nhớ???
Em gửi lại đây nỗi buồn vô cớ Để mang về cái nhớ bâng quơ Xin chớ hỏi sao em lại như vậy Vì em đây luôn đậy kín con tim
Ước gì về lại tuổi thơ Để em về lại mộng mơ ngày nào Uớc về ngày đó ngọt ngào Bên anh mà thấy dạt dào yêu thương
Bên bờ biển ai kia đắp mộ cát Và ai kia nghêu ngao hát LÂU ĐÀI Em bò bên bờ biển chạy sóng Vì tiếng lóng mộ cát lâu đài ===hihi===
Gửi em TRĂNG KHUYẾT Trăng khuyết từ bao giờ Cho vần thơ thương nhớ Ru hồn lúc tinh mơ Đến chiều buông sắc nắng. Trăng khuyết in bóng lặng Với khoảng trời riêng tư Thả lòng với câu từ Tan dần theo lớp sóng. Trăng khuyết như thiếu vắng Nửa của mình đơn côi Thả lòng trong bồi hồi Đếm từng ngôi sao nhỏ... Có tiếng hát của gió Đang xoa dịu giấc mơ À ơi ! những vần thơ Đem lại lời thương nhớ./. TỐNG TRƯỜNG GIANG-Vì yêu nên luôn si mê
Xé tan mây sám trời đêm Cho trăng dát ngọc để em say tình Sợi tơ phe phẩy lung linh Lòng em mắc phải lưới tình cuồng si Gió mây quấn quýt làm chi Cho tim vật vã mỗi khi chạnh buồn Lửa tình như thác chảy tuôn Em say mê uống thỏa cơn khát thèm Cạn ly uống sạch niềm riêng Thời gian đâu thể dùng tiền để mua Vừa tròn hai tháng không thừa Vậy mà cứ ngỡ như thừa hai năm =tắc kè điên=
Hững Hờ !?... Có một nỗi buồn chẳng thành thơ Mà như chút sương khói hững hờ Buồn tan trong mắt thành giọt nước Buồn rớt xuống đời một giấc mơ Có một mối tình là tình đầu Có một người tình chưa biết đau Vẫn yêu như thể yêu là thế Là tim, là máu, là đời nhau Có một buổi chiều chẳng bên nhau Chiều trôi cùng với nắng phai màu Lời yêu sợ rồi như màu nắng Nên vẫn ngập ngừng, nên vẫn đau Có một nụ cười rất thờ ơ Dường như chẳng đợi, chẳng mong chờ Đời như một lối đi mòn mỏi Những bước hững hờ, bước bơ vơ... Em,mong em đừng hững hờ tình tôi TỐNG TRƯỜNG GIANG-Vì yêu nên luôn si mê
Thơ A thơ C hay quá, e sưu tầm được bài này post lên cả nhà cũng đọc nhé Bến sông cô đơnMột chiều đưa em qua sông Nắng vàng úa chiếu nhòe đáy mắt Cây bên bờ thương niềm đau lay lắt Em quay đầu cho bến nhớ đơn côi.Một chiều khi em xa tôi Thuyền sóng sánh in đôi bờ sông nước Em đi rồi tôi quay về chẳng được Sông thêm dài, dõi theo bóng em xa.Hoàng hôn rơi trên bến nước bao la Hai bên bờ trải thêm buồn nỗi nhớ Mùa nước lũ sông bên bồi bên lở Em nỡ về bên ấy theo ai.Nước nhạt nhòa phủ nắng tàn phai Tôi tiễn em đi khi ráng chiều đổ xuống Phù sa đỏ thêm nắng vàng thêm rực Chiếu vào hồn mang tê tái sông ơi.