tiên là tờ giấy chi chi tiên là tờ giấy số ghi rõ dàng co tiên phú quý giầu sang không tiên lăm kẻ cơ hàng điêu linh co tiên bồ sẽ chung tình không tiên nó đá cho minh quay đơ có tiền kẻ đợi người chờ không tiên bạn hữu thơ ơ không màng
lấy chồng bộ đội thât sướng ghê súng dài,sung ngăn thây mà phê vợ giao công viêc hô to rô chiên đâu hết mình vợ hả hê
con lươn có tiêng hôi tanh sào nấu sạch sẽ cũng thánh món ngon đắng cay chỉ những chị em nước kia dù đục đánh phèn cũng trong chỉ thương cho kẻ giống ông suốt ngay chưng diên mà lòng tối om
nắng đã tắt cho màn đêm buông xuống thả long mình cho gió nhẹ cuốn đi hãy nhắm măt để ngay dai khép lại đêm khuya dồi chuc ai đó ngủ ngon
Gửi em tình đầu dại khờ,khó quên... TÀN CANH BÊN MEN RƯỢU Một mình độc ẩm giữa canh thâu Giọt rượu buồn cay đắng mộng sầu Mưa rơi lất phất hiên ngoài vắng Ta cùng với bóng lặng nhìn nhau Ta lại tìm say với cuộc đời Quên niềm trăn trở lệ đầy vơi Mây đen phủ kín hồng nhan bạc Hương tàn sắc rũ nhạt màu môi Tay gối mộng lòng thả cánh mơ Bay vào nhung nhớ cõi hồn thơ Nghe tim dậy sóng òa tuôn vỡ Phủ lấp yêu thương ngập bến bờ Đã mấy đêm rồi bóng với ta Tay nâng cốc rượu lệ chan nhòa Nuốt từng vị đắng vào tim nhỏ Để cố quên tình cách biệt xa Bao đêm thao thức đến tàn canh Khi giọt sương rơi nhỏ quanh mình Đêm đã tàn rồi chai rượu cạn Ám ảnh nào đâu mãi vây quanh! Anh nhớ em,nhưng định mệnh đã an bài! TỐNG TRƯỜNG GIANG
em chưa quên một bóng hình khắc sâu tận đáy tim mình bấy lâu sao anh chối bỏ mông đầu để rồi tan vỡ đôi câu hẹn thề
đối với em anh là tất cả em hỏi anh,anh tất tả bước đi em hỏi gió ,gió lăc đầu buồn bã em hỏi mây,mây hững hờ trôi xa
có bao giờ anh hiểu được nỗi đau đầu kênh vắng chỉ mình em chờ đợi nắng đi rồi thuyên vè trong bóng tôi để mình em nỗi nhớ bơ vơ nhớ anh,em viết thành thơ nhờ dây tơ hồng gửi đến anh yêu
chiều nay nhớ quá anh ơi tai sao duyên sô chia đôi chung mình lòng thương năng môt mối tình trong tim ghi tạc bóng hình anh yêu
Thơ tình E vốn chẳng biết đâu Đọc thơ của chị thấy hơi sầu Giờ đã muộn rồi, E xin ngủ Hôm nào việc rảnh đối mấy câu
MANG CHI CÁI KIẾP ĐA TÌNH ĐỂ RỒI ĐẾN NỖI KHỔ MÌNH KHỔ TA ĐÂU CÒN KHỜ DẠI TUỔI HOA VẬY MÀ VẪN CỨ KHỔ TA KHỔ MÌNH [/quote]
[/quote] Mấy ai né được chữ tình Trên đời ai chẳng vì tình ngẩn ngơ Chợt nhớ lại lúc còn thơ Vô tư trong sáng chẳng mơ ước gì Qua rồi thì vấn vương chi Cứ như trẻ nhỏ cười khì là xong Chắc giờ chị đã có chồng Vùi chôn ký ức trong lòng chị ơi _____________________________________________ E viết mấy câu liên quan đến tình củm mà không nhịn được cười Cứ nhớ lại những đoạn tình mà mình đã đi qua là không thể nhịn được cười chị ạ. E trẻ con và hay nghịch dại lắm, nên TY nó cũng trẻ con và nghịch dại Mỗi người có 1 cách nhìn, 1 cách cảm nhận về 1 vấn đề 1 sự việc đã trải qua Chúc chị thái lai. Thôi E ngủ thật đây, G9 chị nhé
Mấy ai né được chữ tình Trên đời ai chẳng vì tình ngẩn ngơ Chợt nhớ lại lúc còn thơ Vô tư trong sáng chẳng mơ ước gì Qua rồi thì vấn vương chi Cứ như trẻ nhỏ cười khì là xong Chắc giờ chị đã có chồng Vùi chôn ký ức trong lòng chị ơi ____________________________________________ ai mang đi mất nụ cười đến đêm giọt lệ lăng rơi âm thâm kìa trăng soi bóng nghiêng nằm ôm sầu hui quạnh tháng năm tủi hờn
Ngày xưa anh cũng rất thích làm thơ, phổ nhạc thơ của mình.... nhưng từ khi người ấy lấy chồng tự thề với lòng mình không bao giờ làm thơ, phổ nhạc nữa. Sáng tác 1 bài hát rất hay nhưng chỉ hát 1 lần và chỉ hát cho 1 người, đa sầu, đa cảm, đa tình khổ lắm em gái ơi
Mấy ai né được chữ tình Trên đời ai chẳng vì tình ngẩn ngơ Chợt nhớ lại lúc còn thơ Vô tư trong sáng chẳng mơ ước gì Qua rồi thì vấn vương chi Cứ như trẻ nhỏ cười khì là xong Chắc giờ chị đã có chồng Vùi chôn ký ức trong lòng chị ơi nỗi niềm sưa biết bao giờ mới nguôi sự buồn trong trái tim tôi mưa đêm ngõ nhịp làm tôi nhớ người hàng cây trước gió tả tơi phố khuya đương văng rụng rơi ánh đen cố tim trong khoang đêm đen bóng người sưa ngỡ đã quên lâu rôi yêu thương sao chỉ một thời mà nỗi đau suôt một đời không quên
sẽ chăng bao giờ ta có thể cung nhau đi đến cùng non cao va biển cả ở nơi ấy chân trời nhiều gió quá em sợ mình như chiếc lá vàng bay