Em chỉ sợ: Vợ là cơm tám nhà ta, nhưng là cơm nguội của cha láng giềng . SOS: Các đại ca nào hay phải công tác xa nhà thì phải cẩn trọng đó nha!
Vợ là của nợ đời trai Trai mà không vợ thì là sò , beer ( trai sò, chai beer) Trai nào chỉ thích sò , beer Chị E lại bẩu : ơ kìa anh gay
Xoáy ghê chưa Trai nào chẳng thích sò , beer Chưa vợ , có vợ đều mê món này Bác nào chán vợ mới "gay" E thì chưa vợ bảo "gay" cũng đành
và = cứ vào trung niên là biết liền à, chế độ ăn toàn hải sản với beer thế kia có ngày... rồi sẽ biết
ĐỊCH VÀ TA Vợ là địch, bồ bịch là "ta" Đám cưới đám ma, thì đi với địch Party, du lịch - thì đi với "ta" Chiến sự xảy ra, thì về với địch Ở trong lòng địch, vẫn hướng về ta Hết tiền xa hoa, tìm về với địch Chờ túi chắc nịch, sẽ lại thăm "ta" Cuộc sống xa hoa, dại gì cho địch Những điều tốt đẹp, dành hết cho "ta" Lời lẽ chua ngoa, dành luôn cho địch Những câu êm đẹp, để nói cùng "ta" Lỡ gặp phiền hà: về ngay với địch Nhớ cười khúc khích, lại mau tìm "ta" Khi bệnh trầm kha, bên ta là địch. Qua cơn nguy kịch, quay lại tìm "ta" Giây phút trăng hoa, mà ta cho địch Cảm thấy chán mệt, hơn khi cho "ta" Thất thế xuống đà, mau về tìm địch Cho khi thăng tiến, quay lại tìm "ta" Khi "ta" bỏ ta, lại về với địch. Đêm nằm bên địch, mơ tưởng về "ta" Mở mắt tỉnh ra, cạnh ta là địch Cuộc đời quá mệt - vì địch, vì "ta". Âu yếm mặn mà, ta không cho địch Bây giờ cơ cực, "ta" lại bỏ ta Lòng thấy xót xa, quay về tìm địch Nhưng đã không kịp, địch cũng bỏ ta Giờ ngẫm nghĩ ra, hận "ta" thương địch Cuộc đời đã hết, vì địch bỏ ta Bài học rút ra: Vì "ta" mất địch Nếu không muốn mệt, đừng nên có "ta" Đời vẫn thăng hoa, khi ta còn địch. (không rỏ tác giả)
Thơ về Vợ (Sưu tầm) Ra đường sợ nhất… công nông! Về nhà sợ nhất… vợ không nói gì! Ngẫm mình số chẳng ra chi Vợ thì đời cũ, ti vi đời đầu Đời đầu nên chẳng có râu Vặn, sờ thoải mái mà màu chẳng lên Chẳng bù cho cái nhà bên Mới chạm một tí, mà lên ầm ầm Hôm nào gió rét, mưa dầm Mình sang hàng xóm sờ nhầm ti vi… * Muốn đi mà chẳng dám đi Sợ vợ nó nguýt, sợ dì nó ghen Sợ đi rồi sẽ thành quen Sợ anh hàng xóm tòm tem vợ mình
Tánh tôi không thích ăn quà, Ði đâu cũng thích về nhà ăn cơm. Con bò trọn kiếp nhai rơm, Còn tôi trọn kiếp "nhai" cơm…ở nhà....Ka ka
tánh em lại thích ăn quà đi đâu cũng thích mua quà để ăn con cò mò tép mò tôm còn em thi thoảng kím quà thay cơm ( em đạo thơ đấy bác vợ đọc được nó thịt luộc )
Đàn ông phải biết ăn quà Ăn quà xong lại về nhà ăn cơm Nhai cơm như thể nhai rơm Thế nên ta phải vừa cơm vừa quà!
Em thì chả thích ăn gì Quà cơm đều chán là vì men gan Ăn gì cũng giống ăn than Chỉ mong ăn được cả quà lẫn cơm (cơm cà) Em thì đơn giản hơn bác Tào chỉ mong hết bé gan được ăn cơm cà