ngài @Mạnh Đức ... Đêm Hội Long Trì đã tan, tiệc tùng cũng hết, công việc cũng xong... nên chăng ngài mở lại Tiêu Du cho anh em Lăng trì nhau nhỉ...
Ngày đêm vui thú thanh nhàn Trông con ngắm vợ mơ màng thế gian Ngoài trời mưa cứ miên man Nghe con cá quẫy miên man cuộc đời
Đây Gác Nghinh Phong Giữa lòng Dao Hội Câu thơ ai gọi Khúc nhạc ai trông Mãi vấn vương lòng Tình trong đầm ấm Bài ca đằm thắm Tiếng hát mê lòng Đây Gác Nghinh Phong Ấm nồng tình bạn Lòng ta thanh thản Cùng bạn tâm giao Sớm tối ra vào Ngân cao tiếng hát Câu thơ kết bạn Khúc nhạc giao tình Êm ái nhẹ tênh Gắn tình muôn ngả Câu thơ giục giã Điệu nhạc véo von Tiếng hát mê hồn Vùi chôn vất vả Sầu đau tan rã Giục giã tiếng vui Gian khó đẩy lùi Nụ cười mãn nguyện. Nghinh Phong hoà quyện Gió mát trăng thanh Vạn vật an lành Vây quanh tình bạn Chân trời cánh nhạn Tìm bạn chiều hôm Qua Gác Nghinh Phong Cõi lòng đã thoả Tố Nương gục ngã Giữa những yêu thương Ước mộng đời thường Đã vương tơ ý Lòng Nương hoan hỷ Đời chỉ thấy vui Giấc mộng đây rồi Ta vui thoả chí Thần Tham đâu nhỉ Thánh Chém đâu rồi Anh Trym Cong ơi Đây lời em gọi Các anh mau tới Vui với Tố Nương Cụ Ước có thương Anh Ken có nhớ Phong Lan có tỏ Ở chỗ Nghinh Phong Em ngóng em trông Em mong em đợi Lòng em hồ hởi Nghĩ tới các anh Ru giấc mộng lành Cùng anh cùng chị Tào Công đâu nhỉ Chị Mãi Đẹp ơi Vần thơ rạng ngời Thắm tươi một thưở Tịnh kia em nhớ Bò nọ em trông "Sâu" ở trong lòng "Mai" trong giấc mộng Cú Đêm cánh rộng Trong mộng trong mơ Thuyền vẫn ngóng chờ Bến mơ vẫn đợi Tửu Thần vẫy gọi Cụ trốn Buồng ơi Hải Lâm đâu rồi Anh Moa chấp tất Thiên Sơn ẩn dật Ở chốn nào mô Đây chốn vườn mơ Nương đợi Nương chờ Bài thơ mãi gọi Như mọi vần thơ Bến mộng bến mơ Bến chờ bến đợi...
Trăm dâu đổ một đầu tằm Xét soi cho kỹ kẻo lầm Ken ơi Thế gian người cũng giống người Lời ăn tiếng nói điệu cười giống nhau Tố Nương chả phải cụ đâu Sao Ken đổ vấy, cụ tâu lên giời Chốn này là một sân chơi Bốn phương tứ hải bao người vào ra Cụ chỉ có một Quỳnh Hoa Với tên Vạn lý săn gà mà thôi Tố Nương cụ chả biết người Thấy thương nên mới buông lời làm quen Cụ nay sức mọn tài hèn Đa mang chi lắm cho phiền cụ ra Mong Ken soi lại đi nha Văn thơ giống điệu người ta thiếu gì...
Khi sương trời xuống cánh sen Chàng nhìn, vẽ chuyện: Ngợi khen má hồng ! Mặt trời lên, lại lòng vòng: Mi cong, mày liễu rối lòng dây dưa ! Chuyên Gia Khờ Khạo đỗ thừa Thông minh thôn nữ chắc ưa ? Cười hoài ! Hương say nồng ! Lời nồng say ! Chân người dưới đất, hồn bay tới trời. Tối trời sương sẽ bốc hơi Trăng lên xin hỏi có thời…chê nhau ? Hay là lại hái hoa cau Hẹn nhau hái cả vườn trầu mời…chung ? Em xem kìa ! Họ ngượng ngùng Thôi mình về nhé ! Kẻo trùng giờ thiêng Không khéo anh lại chẳng…kiêng Lại khen…khờ khạo, bén…duyên bây giờ !
Cô nương này quen đất , quen người rồi, nếu ko phải thổ công nơi đây thì không thể lôi hết một loạt anh hùng hảo hán ra đây được.... thuật ẩn thân của các hạ đã được nâng cấp, ở tầm cao mới, kẻ tiểu nhân đây thật có muôn phần kính nể...
Cụ vẫn ở đây hỡi Tôn Nương Vui thú thơ ca ấy lẽ thường Lòng mãi vấn vương tình Dao Hội Hồn theo tiếng gọi của yêu thương Sớm tối vào ra dăm ba bận Thơ phú vẽ vời cũng mấy chương Phúc cả già nay gặp cô Nương Đồng tâm tương kiến ấy đạo thường.
Em đây đích thị Tố Nương Bấy nay Dao Hội vẫn thường vào chơi Vườn thơ ngõ ngách mọi nơi Đã tường tên tuổi mọi người ở đây Nhưng mà im tiếng bấy nay Chỉ e chồng biết chồng rày chồng la Níck em thưở trước tên là Minh thu 08 vào ra sớm chiều Nick đó là của chồng yêu Nay em lập nick chồng chiều chồng cho Vốn lòng cũng thích thích thơ Nên vào thơ thẩn để cho đỡ buồn Nghinh Phong thơ phú như tuôn Em đã đọc hết chả còn sót chi Nào là những bậc nữ nhi Nào thì hảo hán nào thì văn nhân Trước thì là sau thì quen Vậy nên em mới biết tên từng người Chàng Ken anh của em ơi Sao anh nhầm lẫn với người nào đây Đọc mà em cũng vui lây Thổ công hà bá ám ngay vào mình Văn phong là chuyện thường tình Thực hư hư thực Ô mình là ai?..