Chị đây quần áo chỉnh tề Mấy thằng dâm dật mơ gì thịt da Người ta vì nói thẳng ra Mà sao lớn nhỏ khảo đâu xưng liền Đến chịu, chỗ này ma chơi, ma xó ma ma mãnh.....lượn cho lành
Một vài ông quần đùi đeo kính Tưởng là oai hơn hết xung quanh Dân đen cảm thất thất kinh Đôi lời tâm sự nhẹ tênh mà buồn Ngó lên trên toàn lời giả dối Nhìn xuống dưới ruột rối lòng đau Tiền bạc để làm gì đâu Mang ra cờ bạc làm giàu được không Sống trên đời nghĩa cao như núi Tiền là giấy coi nhẹ phù du Già trẻ lớn bé thành ma Cũng bởi khinh nghĩa trọng tiền đấy thôi Giật mình tưởng tượng đau lòng quá Ước gì chỉ mãi là cơn mơ ...!
Ở đây là sân chơi chung. Trong một cộng đồng không thể tránh khỏi có người đẹp, người chưa được đẹp. Nhớ ngày đầu bạn tham gia post bài ở topic này, bạn còn để cái avatar đưa nguyên cái bàn tọa vào mặt người đọc đấy. Đẹp hay chưa đẹp bạn biết, chúng tôi biết. Chúng ta có cần phán xét ? Vui thì ở, dở thì đi. Hết yêu thì chia tay thôi, sao phải nói lời chua cay với nhau thế người ơi ? Ái tình nếu uống đủ liều Loài người sẽ thoát được điều tà dâm Nếu ai cũng sống khỏa thân Mặc quần sẽ lại khiêu dâm mọi người Đời vui vì còn chút tòm tem thế mà
Ối than ôi ! Nhớ khi xưa ở đất Ninh Bình quê cha đất tổ Cũng chỉ vì cảnh nhà nghèo khó mà cha đành rời bỏ quê hương. Trải qua mấy chục năm trường ở chốn rừng sâu dựng xây sự nghiệp. Cha tôi luống những phong trần, bao cay đắng cơ hàn khổ nhọc. Túp lều tranh dãi gió dầm sương, thân lam lũ khai nương phá rẫy Ngày mấy bữa cơm khoai sắn độn, thân đoạ đầy lăn lộn tứ phương. Dãi dầm một nắng hai sương, bao cay đắng vạn đường tủi nhục. Để được hôm nay cửa rộng nhà cao vợ đảm con ngoan, xóm làng quí mến. Những tưởng cha đã được thanh nhàn, ngày ba bữa cơm canh no đủ. Sớm chiều vui thú vợ con, cùng nội ngoại đôi bên gần gũi. Sống ở Lâm Đồng, vui với Lâm Đồng, cha chẳng còn mơ mộng đi đâu. Vậy mà hỡi ôi... Có một muốn hai, trí trai chưa thoả. Bởi những mong lắm đất nhiều vườn, để hậu thế cháu con trông cậy. Lại mộng mơ bằng bạn bằng bè, để ra đường thân cha đỡ thẹn. Vậy cho nên cha tôi trằn trọc lại quyết tâm cất bước lên đường. Ôi thương ôi giấc mộng con người, đời là thế, mộng đời là thế. Ôi tạo hoá than ôi tạo hoá, sinh ra chi lòng dạ trần gian, bả phù vinh giấc mộng kê vàng, sang hèn cũng cùng ba thước đất. Kìa cửa rộng nhà cao sao cha không ở, mang vào người nỗi khổ tha phương. Những kìa lều bạt nằm sương, một đêm buốt giá ví dường ngàn thu. Ôi muôn nỗi hư vô thật giả, bả phù vinh xiêu ngã lòng người, kiếp ở đời hỏi được mấy mươi mà trần thế lòng người mơ mộng. Bởi đang lúc sức dài vai rộng, mộng làm giàu là nỗi khổ trần gian. Quản chi nắng lửa mưa ngàn, cha tôi chẳng chút thở than vắn dài, dấn mình sương gió Gia Lai, sớm hôm vất vả sức trai chả sờn. Nay tuổi cha sắp tròn năm chục, mộng còn nhiều mà lực bất tòng tâm. Hỡi ơi đã bấy nhiêu năm, biết bao cay đắng thăng trầm đã qua Nắng đã nhuộm đen da sạm mặt, mưa đã dầm queo quắt thịt xương. Nhìn cha con trẻ xót thương mấy lời não ruột lòng vương vấn sầu. Cha nay đã cạn dầu ngắn bấc, đời phong trần gió thốc mưa sa. mong cha an hưởng tuổi già, thảnh thơi chắn cạ, thơ ca sớm chiều. Để cháu con còn nhiều trông cậy, khi ra vào nhìn thấy mà vui.
Than ôi... thời thế thế thời thời phải thế Tất cả cũng chỉ vì con trẻ mai sau Miếng cơm manh áo qua đầu Hai sương một nắng dãi dầu gió mưa Nhớ thuở hàn vi mẹ cha cơ cực Sớm mờ sương cuốc đất ngoài đồng Mồ hôi chảy xuống tựa sông Mà mẹ cha chưa một lời than thở Than ôi... đời là thế trách chi trần thế Kiếp con người được bấy nhiêu năm Ngày mai thác xuống đất nằm Miệng ngậm cười xuôi tay là hết......
Đời là thế, con ơi đời là thế Sống làm người dâu bể xá chi Huống hồ mang kiếp nam nhi Đội trời đạp đất, ngại chi phong trần Cha vốn dĩ xuất thân kẻ khó Nên vật vờ nay đó mai đây Phận đen phúc mỏng hoạ dày Số hèn vất vả tự ngày còn thơ Nơi chiêm trũng sóng xô gió đẩy Nên phiêu bồng đã mấy mươi năm Giã từ chốn cũ tình thâm Phương xa lập nghiệp, sơn lâm gửi mình Nơi hoang dã mưu sinh sự sống Chốn rừng thiêng nuôi mộng dài lâu Nắng mưa sương gió dãi dầu Thịt da đã nhuộm ra màu sạm đen Đôi chân trần bước lên từng bước Đạp phong ba xây ước mơ đời Đắng cay mới có ngọt bùi Gian nan mới có nụ cười hôm nay Biết thân vẫn thua bầy kém bạn Biết trên đầu còn vạn kẻ hơn Nhưng ta lấy đủ làm ngon Chả mơ chi nữa xa hơn làm gì Sáng thanh thản nhâm nhi trà thuốc Chiều thong dong dạo bước chợ Phiên Ung dung chả chút ưu phiền Ngâm thơ ngắm cảnh vui miền Tiêu Dao Kìa con gái cớ sao than khóc Kể làm chi nỗi nhọc công cha Nhìn gần rồi lại nhìn xa Thế gian vất vả ấy là vì ai?...
Hôm nào làm kèo rửa hận @ken_ars nhi?Để cục tức lâu ngày dễ sinh bệnh lắm!Bàn mưu tính kế với lão @quanguoc1970 đi,rồi làm kèo chéo cánh phục thù,k thì 4 cường @longzenđa vặt lông cắt tiết 1 thể!
Mặc Long ủ tức trong người Ta đang bụi chuối vui chơi cùng làng Lão Long nếu thấy vội vàng Bỏ ra năm chục dọn đàng cho ta Để lão rửa hận ấy mà Hễ thấy năm chục thì ta mới về Dưới làng bụi chuối ven đê Ta còn du ngoạn đường về còn xa Long ơi Long hỡi Long à Cửu Long chín lỗ, đội gà đã phong Nợ trước còn trả chưa xong Việc chi lại muốn nợ chồng gấp đôi Long là Long Ngáo mà thôi Trời sao lại để cho tôi bạn cùng Mai đây có dịp tương phùng Ta cho Long Ngáo như rồng phun mưa Chúc Long mươi bát cho chừa Cho Long sấp mặt mới vừa ý ta A còng một lão zen đa Hễ gần thì ghét, mà xa nhớ nhiều.
Gác Nghinh Phong trời trong gió mát Chốn tửu lầu ngào ngạt men say Tiêu Dao bầu bạn sum vầy Giao du quên hết đắng cay sự đời Nâng chén rượu uống vơi bể khổ Dạo khúc đàn gian khó tiêu tan Câu thơ vợi nỗi cơ hàn Tiêu giao một chốc xoá tan nhọc nhằn Hồn bay bổng theo vần lục bát Dạ ngất theo tiếng hát Nghinh Phong Trà ngon, rượu quí, tình nồng Hoa thơm, gió mát, trăng trong, cảnh nhàn Nơi hội ngộ tao nhân mặc khách Chốn sum vầy dìu dặt tiếng thơ Đệ huynh tứ hải giang hồ Nghinh Phong là chốn hẹn hò tri giao...