Thư sinh đứng cạnh trai Tây Khoác vai cứ tưởng gái đây kén chồng Thương anh tổng ngổng tồng ngồng Moa em chấp tất má hồng cũng xơi Cái vụ anh @dangbotot đi bắt vợ sao không thấy báo nào đăng bài vậy nhỉ ?
Muôn người thích, vạn người mê Anh hào bốn cõi tựu về Nghinh Phong Trà thơm, rượu quí, tình nồng Câu thơ, lời phú, quyện trong đất trời Sảnh lầu lãng đãng hoa rơi Lăn tăn mặt nước cá bơi lững lờ Nghiêng mình chị Nguệt đòi thơ Tao nhân mặt khách, lòng ngơ ngẩn lòng Mơ màng như lạc non bồng Nghinh Phong in dấu trong lòng khách xa..
Cha đi vui cảnh non bồng Để con lạc lõng giữa dòng trần ai Đường đời khấp khểnh chông gai Mình con dò dẫm chẳng ai đỡ đần Còn cha, chú bác, còn thân Vắng cha, chú bác, cũng lần quay ngơ Lạnh lùng kẻ Sở người Ngô Thân con yếu đuối chẳng nhờ được ai Đêm đêm nén tiếng thở dài Môi phai sắc thắm, má phai sắc hồng Có chồng hờ hững như không Chàng cứ bay lượn lông nhông khắp trời Tối ngày chắn cạ vui chơi Ruộng nhà cỏ mọc khắp nơi chẳng màng Um tùm như thể ruộng hoang Không người cày cuốc, mùa màng mất trông Có chồng mang tiếng có chồng Đêm đêm ôm gối nằm không một mình Trăng khuya ghẹo cợt bên mành Ngẫm thân mình, tủi phận mình cha ơi Cha giờ vui thú thảnh thơi Tiêu Dao tự tại vui nơi non bồng Sớm chiều thơ phú ung dung Trần gian cô lẻ lạnh lùng thân con Chiều chiều bóng ngả về non Thẫn thờ con trẻ mỏi mòn ngóng cha Đôi lời gửi gắm gần xa Nỗi lòng gửi đến cha già kính yêu...
Nghe lời con trẻ dãi bày Xót xa muôn nỗi, lòng này quặn đau Hỡi ơi...các chú con đâu Rể hiền sao nỡ phụ câu cậy nhờ Để con ta phải bơ vơ Năm canh lẻ bóng nằm trơ một mình Phải chăng là kẻ phụ tình Chơi hoa xong lại bẻ cành mới cam Đôi lời nhắn nhủ Cú Đêm Trong yên ngoài ấm mới êm mọi đường Việc gì dãi nghuyệt dầm sương Bướm ong quen thói học phường ghẹo hoa Thích phở lại chê cơm nhà Đêm đêm bỏ mặc Quỳnh Hoa một mình Ta mà nổi trận bất bình Cú Đêm ta vặt tan tành cả lông....
Hai tay tám vía đối thơ Anh em khán giả ngồi trơ cười thầm Giọng thơ nghe cũng có tầm Cớ sao giả gái tính mần giai tơ Này anh mặc váy đừng mơ Nghinh phong trai tráng phất cờ giải khuây Già trẻ đều mặc quần tây Toàn người tử tế ở đây thôi à Lưỡng tính không có đâu mà Lang thang tìm kiếm chết già ế chơ ......
Tưởng đâu tìm vợ ế chỏng chơ Cụ đến mang theo cái để nhờ Vung khăn vén nón cười như thế Nào ngờ có gã vẫn hả hê
Gác Nghinh Phong bình thơ luận phú Chốn quần hùng hưởng thú thanh tao Giật Mình... kia ở phương nào Khoe mông, khoe thịt, bước vào nơi đây Lão phu vốn ăn chay niệm Phật Chán trò đời, ẩn dật tu tiên Thảnh thơi luận sách thánh hiền Quần chùng dạo bước, vui miền nước non Đời thanh bần, vuông tròn giữ phép Thân trắng trong, tìm đẹp tìm vui Thịt da ai cũng thế thôi Lộ mông, khoe thịt, giữa đời làm chi Thịt da nỡ mang đi bán dạo Mông má thời kiếm gạo nuôi thân Nghinh Phong trên dưới quần thần Giật Mình sao nỡ vén quần khoe mông Để lão ni động lòng bứt rứt Giơ trường côn muốn vụt vào mông Tám vía, thì có sao không Giả nam, giả nữ, hơn không mặc quần..
Nghinh phong đón gió tửu lầu Toàn bậc quân tử chụm đầu luận thơ Bỗng đâu có kẻ tơ hơ Quần không có mặc hững hờ vào đây... Già trẻ ở khắp chốn này Thấy đau con mắt chú mày lượn mau... Next đi cho nước nó trong cái, báo mịa mod khóa nik giờ...
Thương cho con trẻ Quỳnh Hoa Bao năm sống với người cha bạc tình Thanh lâu, Kỹ viện gửi mình Chẳng cho con mái gia đình vẹn nguyên...
Thúc phụ sao nỡ luyên thuyên Gieo lời động địa kinh thiên thế này Chuốc điều vạ gió tai bay Xuất ngôn gieo nghiệp tội dày cả gang Quỳnh Hoa là gái đàng hoàng Chú sao lại nỡ nói quàng nói xiên Quỳnh Hoa gia cảnh dẫu hèn Mà thân trong trắng như Sen giữa hồ Mẫu thân gặp loạn sa cơ Đường cùng đến chốn đèn mờ nương thân Gặp quan tri phủ đi tuần Mến tài, mến đức châu trần kết duyên Cậy nhờ làm thiếp cho yên Một nhà tam hợp vẹn tuyền trước sau Đâu hàng kỹ viện thanh lâu Thúc sao thêu dệt cho sầu thế nhân Đèn mờ mẹ cháu sa chân Chính chuyên vẫn quyết giữ thân vẹn tròn Người là thúc phụ của con Không thương thì chớ lại còn bắn bêu Cha con kẻ quí người yêu Cưu mang kẻ khó là điều hiển nhiên Cớ sao thúc phụ giận phiền Bới lông tìm vết nhỏ nhen thế này Chắc là bực bội chi đây Cho nên hậm hực đốn cây hại người Nghe đâu cũng tại vừa rồi Thúc xin hai chục cha thời không cho Hỡi ơi...thúc rõ mặt mo Giả nghèo giả khổ cha cho sao đành Vậy nên thúc mới dứt tình Đang tâm vạch áo xấu mình xấu ta Lại còn giả khóc Quỳnh Hoa Than đen bôi nhọ cha già mới cam Thúc ơi...sao thúc đang tâm Lấy lời chia rẽ tình thâm ruột rà Đôi lời con trẻ nói ra Mong thúc nghĩ lại, Quỳnh Hoa cháu mừng.