Lang thang khắp chốn hồng trần Đất lành chim đậu thơ ngâm rượu nồng Niết bàn sắc sắc không không Đời như gió thổi lạnh lùng mây trôi Lầu xưa đã vắng bóng người Thoảng nghe như tiếng trăng cười đâu đây... Buồn quá bác @quanguoc1970 ạ. Cảm giác như vừa mất đi thứ gì đó quý giá, rất quý giá...
Thất Thời thất thế thì thui Về vườn vườn vắt vẻo, vẻ vui văn vần* Lang thang chi chốn hồng trần Vất va vất vưởng cho thân tủi sầu Nguyệt lầu nhớ buổi cùng nhau Ngâm thơ thưởng nguyệt, nói câu nghĩa tình Giờ sao như thể lục bình Xác xơ sóng vỗ, dập dình sóng va Văn nhân thất thểu không nhà Vườn thơ nhớ tiếng chim ca sớm chiều Nhớ bè nhớ bạn thân yêu Nhớ câu lục bát đắm xiêu lòng người Nhớ nơi rộn rã tiếng cười Nhớ nơi hội ngộ bao lời tâm giao Gió lay để rụng cánh đào Lầu cao kín cổng, cá chào vẫy đuôi Ngyệt lầu vắng vẻ bóng người Gác cao cô lẻ trăng soi hững hờ Im lìm hàng chữ câu thơ Để người trong cuộc lòng ngơ ngẩn sầu...
"Cơm áo không đùa với khách thơ" Bạc tiền, danh vọng chỉ hư vô Lúc sướng tung tăng trên Vương Phủ Khi buồn thập thụt dưới dưới Bãi Ngô Bạc tiền dẫu lắm rồi vẫn hết Danh vọng không nhiều cũng chẳng lo Lân la khắp chốn vui thơ thẩn Ma xó nô đùa với khách thơ.
Viết nhiều đổi lấy cái danh Ngờ đâu loạn lạc lại thành Ma trơi Ô hay lạ cái sự đời Gán danh Ma xó cho người yêu thơ...
Tưởng đâu quy ẩn giang hồ Nào hay Thánh chém đã mò tới đây Chùy đồng đổi lấy dao phay Vân Tiên giở võ múa may khắp vùng Ô hay thế sự lạ lùng Văn nhân gác bút, khắp vùng ngao du Chép vàng nhốt dưới ao tù Vạn năm cũng chả thể tu thành rồng Thuyền buồm vượt biển gặp dông Gian nan lướt sóng những mong gặp bờ Văn nhân bầu rượu túi thơ Thất tha thất thểu giang hồ phiêu du Chùa kia đón kẻ chân tu Xa rời trần tục giã từ lợi danh Cô Tư vốn gái nhà lành Rời quê ra phố bỗng thành lẳng lơ Đã rằng danh vọng hư vô Làm sao nên nỗi khách thơ ẩn mình?
Bế quan tu luyện bấy nay Ngẫm về thế sự lòng này chẳng vui Một lòng xuống núi rong chơi Thấy Ma oan ức không nguôi bất bình...