Thúy Anh xinh xắn đa tài Thơ hay văn giỏi nao nao lòng người ( Chúc @maithuyanh0205 luôn mạnh khỏe, hạnh phúc và post nhiều áng thơ hay cho mọi người cùng thưởng lãm)
TỰ NHỦ. Nhủ lòng mình hãy quên hết sầu lo Buông bỏ hết cho lòng thêm nhẹ nhõm Nhờ sóng biển cuốn trôi đi sầu muộn Nhờ gió chiều thổi đi hết sầu vương Ta nhủ lòng phải luôn biết yêu thương Luôn chăm sóc cho má hường đỏ thắm Trong đáy dạ tận từ nơi sâu thẳm Vẫn rạng ngời đằm thắm tuổi xuân xanh Ta nhủ lòng mãi mãi sống chân thành Dù gian khổ vẫn ngọt lành tươi trẻ Chứ đừng có tự chìm trong lặng lẽ Thì mỗi ngày mình sẽ thấy cô đơn Ta nhủ lòng ko giận ko dỗi hờn Sẽ ko để hoàng hôn dần tắt nắng Đời êm dịu như dòng sông phẳng lặng Cuộc sống này trời ban tặng cho ta.
Không liên quan cơ mà cái ảnh này kín quá. Mọi lần thấy ông cảnh sát Sân Đình toàn đưa ảnh trụi thùi lụi lên à...
NhớGom nỗi nhớ vào trang giấy trắng Vo tròn lại rồi nắm trong tay Nhớ chuyển mình len qua khe nhỏ Luẩn quẩn loanh quanh nỗi nhớ đâu đây Nhớ quê hương những ngày nắng đầy Rơm bốc lên mùi quê thân thuộc Có phải chăng quê ta mùa gặt Dáng ai lưng còng nặng trĩu đôi vai! Nhớ chiều nào kiếm củi nướng khoai Đám bạn xưa bây giờ đã lớn Đứa học cao, đứa nhà làm ruộng Đứa vươn mình bươn chải muôn nơi! Nhớ mùa Đông rét mướt đến rồi Gió rít lên từng hồi ớn lạnh Qua khe cửa mắt ai bừng tỉnh Kéo chăn qua chẳng ấm nổi thân mình! Nhớ dáng hao gầy mỗi bình minh Mắt trũng sâu một đêm thức trắng Chăm cho con những khi con bệnh Cả một cuộc đời, lần mấy, con hay? Nhớ những ngày mới đến nơi đây Phố xá đông vui, nhà chật hẹp Chỉ có mình là đang rỗng tuếch, Vẫn trống không với nỗi nhớ vơi đầy! ...
Huyền thay sắc sẽ dịu hiền "Thùy Anh" nghe tiếng hay hơn chú à Cháu đoán cô cháu tên là Mai Thùy Anh chuẩn ấy mà không sai Có đúng không vậy cô ơi?
TÌNH THỨ NHẤT - Xuân Diệu - Anh chỉ có một tình yêu thứ nhất, Anh cho em, kèm với một lá thư. Em không lấy, và tình anh đã mất Tình đã cho không lấy lại bao giờ. Thư thì mỏng như suối đời mộng ảo; Tình thì buồn như tất cả chia ly. Giấy phong kỹ mang thầm trong túi áo; Mãi trăm lần viết lại mới đưa đi. Lòng e thẹn cũng theo tờ vụng dại, Tới bên em, chờ đợi mãi không về. Em đã xé lòng non cùng giấy mới, - Mây đầy trời hôm ấy phủ sơn khê. Cũng may mắn, lòng anh còn trẻ quá. Máu mùa xuân chưa nở hết bông hoa; Vườn mưa gió còn nghe chim rộn rã, Anh lại còn yêu, bông lựu, bông trà. Nhưng giây phút đầu say hoa bướm thắm, Đã nghìn lần anh bắt được anh mơ Đôi mắt sợ chẳng bao giờ dám ngắm, Đôi tay yêu không được nắm bao giờ. Anh vẫn tưởng chuyện đùa khi tuổi nhỏ, Ai có ngờ lòng vỡ đã từ bao! Mắt không ướt, nhưng bao hàng lệ rỏ Len tỉ tê thầm trộm chảy quay vào. Hoa thứ nhất có một mùi trinh bạch; Xuân đầu mùa trong sạch vẻ ban sơ. Hương mới thấm bền ghi như thiết thạch; Sương nguyên tiêu, trời đất cũng chung mờ. Tờ lá thắm đã lạc dòng u uất, Ánh mai soi cũng pha nhạt màu ôi, Anh chỉ có một tình yêu thứ nhất Anh cho em, nên anh đã mất rồi!
GIEO CHI. Câu thương câu nhớ câu thơ Gieo cho câu lục hững hờ xôn xao Lời yêu ai tỏ ngọt ngào Để cho câu bát khát khao đêm ngày Đông về cùng gió heo may Để ai lòng dạ tràn đầy nhớ mong Trời xe những sợi tơ hồng Để ai thơ thẩn bận lòng canh thâu Câu thương câu nhớ bắc cầu Gắn tình tri kỷ trước sau mặn nồng Nơi xa người có hay ko Trời đông ánh nắng nhạt hồng môi em Lòng này ghi nhớ hằng đêm Cho bao nỗi nhớ dày thêm đêm trường Canh khuya còn mãi vấn vương Nhớ về ai đó niềm thương thật nhiều.
THƠ TÌNH KHÔNG CÓ TỪ “YÊU THƯƠNG”. Từ ngày Thương dặn Thùy Anh Nếu làm thơ tình đừng viết “yêu thương” Má hồng “hờn giữ trong lòng” Bao nhiêu bài thấy tuyệt không “thương mình”
Em quên lời dặn của anh Cứ cầm cây bút lại dành chữ thương Nhớ lời em viết yêu đương Chứ ko có viết rằng thương yêu nhiều.
Chú ơi "thương nhỏ" không đành Thì mang "thương lớn" để dành người ta Cô của cháu ý muốn là "Thương mình" rồi mới "thương ta" đẹp tình!
TRI ÂN THẦY CÔ. Em xin gửi đến thầy cô giáo Lời tri ân hiếu đạo ghi công Thầy cô như những đóa hồng Tỏa hương thơm ngát rực trong ánh vàng Người sớm tối bên trang giáo án Thầy và trò là bạn sẻ san Tình thương như núi mây ngàn Dõi theo con trẻ bảo ban học trò Thầy cô dạy một kho kiến thức Trò chăm ngoan mới thực vẻ vang Ơn trên sánh tựa non ngàn Để cho đất nước hân hoan mạnh giàu Dù có viết ngàn câu ko đủ Ơn thầy cô em giữ ghi tâm Người luôn lặng lẽ âm thầm Lái con đò nhỏ gieo mầm tương lai.
ÔNG ĐỒ _ vũ Đình Liên_ Mỗi năm hoa đào nở Lại thấy ông đồ già Bày mực Tàu, giấy đỏ Bên phố đông người qua Bao nhiêu người thuê viết Tấm tắc ngợi khen tài: “Hoa tay thảo những nét Như phượng múa, rồng bay” Nhưng mỗi năm mỗi vắng Người thuê viết nay đâu? Giấy đỏ buồn không thắm Mực đọng trong nghiên sầu... Ông đồ vẫn ngồi đấy Qua đường không ai hay Lá vàng rơi trên giấy Ngoài trời mưa bụi bay Năm nay đào lại nở Không thấy ông đồ xưa Những người muôn năm cũ Hồn ở đâu bây giờ? 1936 Đăng trên báo Tinh hoa.
Người Thầy Tác giả : Nguyễn Nhất Huy Người thầy vẫn lặng lẽ đi về sớm, trưa Từng ngày giọt mồ hôi rơi đầy trang giấy Để em đến bến bờ ước mơ Dù năm tháng sông dài gió mưa Cành hoa trắng vẫn lung linh trong vườn xưa. *** Người thầy vẫn lặng lẽ đi về dưới mưa Dòng đời từng ngày qua êm đềm trôi mãi Chiều trên phố bao người đón đưa Giòng sông vắng bây giờ gió mưa Còn ai nhớ, ai quên con đò xưa….. **** Dù năm tháng vô tình trôi mãi mãi, có hay bao mùa lá rơi Thầy đã đến như muôn ngàn tia nắng, sáng soi bước em trong cuộc đời Vẫn nhớ những khi trời mưa rơi, vẫn chiếc áo xưa sờn đôi vai Thầy vẫn đi, buồn vui lặng lẽ *** Dù năm tháng vô tình trôi mãi mãi, tóc xanh bây giờ đã phai Thầy vẫn đứng bên sân trường năm ấy, dõi theo bước em trong cuộc đời Dấu đếm hết sao trời đêm nay Dẫu đến hết lá mùa thu rơi Nhưng ngàn năm, làm sao em đếm hết công ơn người thầy!