Con khôn không cãi cha già Trò ngoan điếc lác thầy đà sang xuân Thánh thơ đồng điệu sen thơm Đâu cho gió chướng vướng chân quanh nhà Cô tịch Cuội nhớ Hằng Nga Bỏ đồng bỏ ruộng lê la sân chùa Ước chi ta hoá làm vua Năm thê bảy thiếp vui đùa suốt đêm...
TỬU SẮC LƯỠNG VƯƠNG Tửu Thần vua của Lưu Linh Còn mơ Sắc Đế muốn thành Lưỡng Vương Tinh trời đất , cốt cao lương Quan ngài “cà lảm” chẳng nhường ai a Rượu Mai Hoa, gái Hằng Nga Dẫu thăng thiên thế cũng là phong lưu.
Phù du đâu tiếc làm chi Niềm vui mang đến cho đi thoả lòng Tưởng rằng huynh đệ tên Phong Hiểu câu nắm tóc vặt lông người nhà Chém cho lê lết không tha Khóc đâu dỗ đấy đền quà lại vui Nhưng mà ngoan cũng vừa thôi Nếu mà ngoan quá lại lôi ra đùa
Bỗng một ngày nào đó, tôi gặp em Hỏi rằng nhớ không, tháng ngày vội vã Xa thật xa mà sao gần đến lạ Cố nhân ơi, sen theo hạ mất rồi Gửi nỗi buồn theo nắng thu chơi vơi Hoang mang lắm khi nói quên rồi đấy Lời nói dối thốt lên sao run rẩy Em là ai người anh muốn kiếm tìm? Hỏi rằng người sao cứ mãi lặng im Nghẹn ngào nấc, em còn gì để nói Tạm biệt, giấu trong dáng đi rất vội Xin lỗi, diều kia đã đứt dây rồi... (Nỗi niềm không tên nhờ vườn thơ đặt hộ...)
THU ĐÃ QUA. Mùa thu qua đó Ai có nhớ nhiều Tâm hồn dạo bến sông yêu Ngập lòng gợi nhớ thật nhiều biết bao Nhưng nào ai biết Từng xiết chặt tay Thương nhau quấn quýt mỗi ngày Cùng xây Hạnh Phúc đời này thỏa mong Nhìn trong ánh mắt Buồn ngắt bên đời Riêng niềm ký ức mình tôi Thả hồn phiêu lãng bên đồi gió reo Ngẫm theo lời hát Dào dạt ân tình Để ai tô điểm mộng xinh Thôi đành thanh thản mộng tình với thơ.
Có ai nối hộ dây diều Để cho Tịnh Đế sửa lèo, nối đuôi Diều kia lựa gió buông xuôi Tháng năm, năm tháng vẫn trôi tuần hoàn Thu sau mùa Hạ rõ ràng Hết sen thì Cúc lại vàng sắc hoa Cố nhân dù có đi xa Chân tình Tịnh Đế người ta lại về Nhớ quên chẳng có hề gì Hình như tuổi tác đến thì trung niên Vội vàng đi, vội vàng quên Người ta sợ vướng tơ duyên vội vàng . . . Xem thơ bạn, chút luận bàn Dăm ba câu chữ vội vàng viết ra " Anh yêu hoa, chẳng thắm hoa Tôi thì ghét liễu, liêu ra xanh vườn."
Người yêu thơ làm thơ, thơ muôn ý Kẻ thất học sính chữ, chữ bỏ đi Hihi. Qua rồi, nhưng cháu cứ thử xem. Biết đâu lại hay.
Thế là hết tình yêu như mây khói Còn mong chi, đời có lại ngày xưa Thế là hết.Không một lời trăng trối Em đi rồi, trời cũng đổ cơn mưa Tôi một mình lang thang trên phố vắng Tình em đây mà hình bóng em đâu? Tôi một mình lầm lũi trên biển lặng Mà lòng đau như sóng cuộn dâng sầu. Thế là hết cả một ngàn năm nữa... Hồn vẫn mơ về một sáng tháng năm Anh ước nguyện làm một trời phượng vĩ Và mơ em làm một biển chiều xanh. ....................
Có bao giờ trên đường đời tấp lập Ta " vô tình" cúi mặt bước qua mau... _ ST_ Tịnh Đế lấy 2 chữ trong ngoặc kép làm tiêu đề bài thơ đi. ( Hình như có chút gì đồng điệu đấy ?)
Năm 2014, chụp xong tấm này em cũng bật ra tứ thơ đó Có khi nào trên đường đời tấp nập Ta vô tình đi lướt qua nhau Bước lơ đãng chẳng ngờ đang để mất Một tâm hồn ta đợi đã từ lâu... ................... --- trích thơ Bùi Minh Quốc, Hà Nội_1962 ---
Chín ngó, mười nghiêng, tám hững hờ Bảy qua, năm bỏ, sáu bâng quơ Bốn đi, hai đứng, ba bỏ ngỏ Một mối duyên mơ chẳng đợi chờ... Hihi. Con cóc một tí cho vui ạ
Nay mới lại ghé vườn, sợ à ơi nhiều vô duyên. Nghe chừng ngoài chị maithuyanh ý thơ tươi sáng, ae có vẻ hơi đau tình. Đau gì chứ đau cái món đó mệt lắm. Góp theo chị maithuyanh chút tươi sáng nào:
Trưa hè nóng bức ả oi Tay nâng cánh võng mẹ ngồi mẹ ru: "À á à ời, à á à ơi... Bồng bồng cõng chồng đi chơi, Đi đến chỗ lội... ớ, đánh rơi mất à... chồng Ông ơi cho tôi mượn cái gầu sòng, Để tôi tát nước ớ..., vớt chồng tôi à... lên À á à ời, à á à ơi" Lời ru trong vắt giếng khơi Cho con tắm mát cả thời ấu thơ Cho con yên giấc ngủ trưa Cho con ký ức tuổi thơ ngọt ngào Cho con biết những thương yêu Bao năm mẹ đã sớm chiều bên con Bây giờ dẫu đã lớn khôn Lời ru của mẹ vẫn còn y nguyên Trong như ánh mắt hồn nhiên Mát như làn gió khẽ vờn lên môi Mẹ yêu! Yêu mãi muôn đời Trong tim con mãi sáng ngời lời ru! Nhớ mẹ!