Thơ Tình ! Viết cho T/y lứa đôi. Bài thơ này em viết gửi cho anh Có nắng ấm có màu xanh hy vọng Có mây trắng bềnh bồng theo gió lộng Có sao trời có hình bóng lứa đôi Bài thơ tình gửi gió núi mây trời Gửi mang hộ những lời thương lời nhớ Và mang cả những đêm dài trăn trở Đến bên người ở nơi đó em yêu Lời thơ em chứa tất cả bao điều Em cất giữ biết bao nhiêu kỷ niệm Mà bấy lâu em miệt mài tìm kiếm Gom cả vào để gửi đến bên anh Lời thơ em là tình cảm chân thành Là nỗi nhớ gửi về anh trọn vẹn Là ngóng đợi con thuyền tình cập bến Là mong chờ ngày anh đến bên em !
Nhớ Ai Tác giả : Ngô Thiên Tú Chiều về thơ thẩn nhớ ai Nhớ ai ngớ ngẩn đến mai vẫn còn Nhớ đôi mắt ngọc đen tròn Thương thương nhớ nhớ mỏi mòn trái tim Tháng ngày nhung nhớ triền miên Chiêm bao mộng mị buồn riêng một mình Nhớ ai buồn bã vô tình Trong tim quanh quẩn một hình bóng thương Nhớ ai lòng mãi vấn vương Bồi hồi lưu luyến nhớ thương từng ngày Nhớ ai dáng liễu trang đài Bâng khuâng tưởng nhớ miệt mài trong đêm Ðêm về càng lại nhớ thêm Nhớ ôi niềm nhớ lênh đênh cuộc đời Nhớ ai dai dẳng rã rời Cho tim dào dạt cả đời nhớ ai
Xin Mời các thánh thơ vào bình bài thơ này nhé ! Vẫn chỉ riêng mình với rượu cay Choàng đau vác tủi vãng đêm gầy Sương trà rũ mắt từng canh đợi Gió bạt tê lòng những khoảnh say ! Cạn chén niềm thương vừa vãn nửa Vùi ly nỗi nhớ lại đong đầy Đâu rồi nghĩa đượm tan từ đấy Lạc giữa hương sầu phảng phất bay !
Một tuyệt phẩm thi tửu, em không có khoảng trống nào để chen bút vào, đành hoạ theo một khúc thất ngôn bát cú: Luận bàn thi tửu khó lắm thay Sầu bi, hỷ lạc, lẫn chua cay Ngàn chén giao bôi tha hồ tỉnh Nửa nỗi buồn thương mặc sức say Xuân hẹn yến oanh xây tổ ấm Đông gọi hồn ta lạnh tối ngày Đâu rồi nghĩa đượm tan từ đấy Lạc giữa hương sầu phảng phất bay
TÌNH....! Có một tình không đến cũng chằng đi Cứ lặng lẽ ôm ghì trong phân cách Có một tình không hờn,không oán trách Không nồng nàn ,không bạc bẽo phôi phai Có một tình không vuớng bận chân ai Nhưng vẫn dõi theo hình hài nhịp buớc. Có một tình không bao giờ hẹn uớc Vẫn hết lòng trong ao uớc...hoài mong. Vẫn nắm tay nhau ..giữ chặt trong lòng Không như tình yêu,nồng nàn cháy bỏng. Có một tình rất bao la biển rộng Cũng ngọt ngào nhưng mặn đắng niềm đau Không đựơc quỳên ghen ,giận lúc mất nhau Không đuợc khóc khi nổi đau dồn dập Nhưng tình này không dễ gì vùi lấp Lặng lẽ âm thầm...đầy đủ vị sâu Có một tình lâu bền mãi về sau... Tình Thuơng ... Đau..., Luôn đậm màu ... Tri kỉ.!
Thương ! Thương tằm rút ruột nhả tơ Thương ai dệt những vần thơ lặng thầm Chữ tài quyện lấy chữ tâm Hồn thơ chín mọng nảy mầm kết hoa Thơ tình gửi bạn gần xa Tặng người tri kỷ ngâm nga giải sầu Vần thơ bỗng hoá nhiệm màu Hương thơ đọng mãi càng lâu càng nồng !
Đời đẹp tựa như một bản tình ca Lúc thiết tha lúc dâng trào khao khát Như ngọn gió trong lành và tươi mát Như ngọn lửa tình ấm áp mùa đông !
Xin mời @Mạnh Đức @BáchBéBỏng @maidep vào bình bài thơ này nhé ! Sương chiều chẳng rước lạnh lùng rơi Nghĩa nặng từng ươm tức tưởi rời Khắc khoải lời yêu chìm ngõ mộng Âm thầm nỗi nhớ lạc trùng khơi Tình xưa nhạt nhẽo đau lòng tớ Bến cũ thờ ơ tủi mộng người Rượu đẫm đèn khuya hiu hắt tỏa Trăng tàn bấc lụi hững hờ vơi !
Bình thơ của chị luôn là việc khó khăn nhưng cũng hứng thú vô cùng. Chờ mãi không thấy "Quỷ bút" @Tào Tháo vào bình nên em cũng đành chấm phẩy đôi dòng, bởi khi đôi hồn thơ chạm vào nhau thì không thể ngăn được sự đồng cảm. Yêu và hận, cái vòng luẩn quẩn của nhân gian... "Nghĩa nặng" ngày xưa rời bỏ ta đi trong một chiều sương lạnh thấu hồn, tức tưởi và vội vã. Những tiếng yêu vụn vỡ trong tâm can, không thể bật thành lời. Nghẹn ngào trông bóng người đi mà mặn đắng nơi khóe môi, ngõ mộng mình ta bước đơn côi. Lối cũ hoa rủ đầy, giờ đây rêu xanh hoang vắng, hóa ngõ mộng quanh co... Nghe trong hơi văn một nỗi hận không tên. Là vừa nhớ vừa hận? Đời người có mấy ai cao thượng đến nỗi nén đi nỗi đau để chúc người vui bước? Ta rộng lòng cho đi tất cả, chỉ giữ lại một chút gì để nhớ, chôn sâu trong góc tối tim ta. Lý do chia tay là gì, chẳng còn ý nghĩa cho ai. "Tình xưa nhạt nhẽo" dày vò ta từng giây từng phút. Năm tháng thật sẽ xóa nhòa niềm đau? "Rượu đẫm" từng canh khuya, hờn tủi trách ai đó "có đèn quên trăng", để trăng tàn dần trong hơi sương mờ mịt. Một khúc bi ca rót vào lòng người đọc từng chén men lệ. Thi nhân trong lòng có tình thì vung chữ múa vần, trong lòng có hận thì lấy thơ làm đao kiếm. Chị gái! Hãy để trong lòng có tình.
Chị cám ơn những lời bình thơ của em rất hay và rất ý nghĩa. Đã là con người cần phải có cái tâm cái đức, và tình người em ạ. Giờ đây tâm chị sống đứng như lời bài thơ này .mà chị vừa đăng xong em ạ. Con người chị luôn có trái tim nhân hậu, Luôn làm điều thiện chứ ko làm điều ác . Nhưng ở đời các cụ ta vẫn nói . Cứu vật thì vật ơn . Cứu nhân thì nhân oán ! Dù trái tim có muôn ngàn mảnh vụn Những vần thơ vẫn bay bổng không gian Vẫn tha thiết hòa đồng trong cuộc sống Vẫn vui tươi lành mạnh, vẫn yêu đời Ta hãy sống bằng tấm lòng nhân ái Trái tim mình sẽ dịu bớt niềm đau Vui với thơ cho đời thêm trẻ mãi Lấy ngọt bùi ta xóa hết chua cay !
TRẢI LÒNG Trải lòng vào những vần thơ Cho quên sầu muộn bỏ hờ niềm đau Cùng ai kết nối nhịp cầu Tình thơ vui họa bên nhau tháng ngày Cho đời đẹp những lời hay Cho ta luôn được đủ đầy niềm vui Cô đơn rồi cũng đẩy lùi Chỉ cần như thế vậy thôi không nhiều Cuộc đời được có bao nhiều Nghoảnh nhìn chợt thấy bóng chiều đã sang Còn đâu duyên thắm mơ màng Một vài nếp gấp điểm trang nụ cười Còn đâu nét mặt xinh tươi Còn đâu xuân sắc rạng ngời hôm qua Bước sang chiều xế bóng tà Đành lòng bỏ lại tuổi hoa ngày nào !
Trong một bài thơ, chỉ cần có một trong số những từ : lạnh lùng, tức tưởi, khắc khoải, âm thầm, nhạt nhẽo, thờ ơ, hiu hắt, hững hờ đã là buồn. Vậy mà bài thơ này có đủ cả, nghe sầu thảm, thê lương, ai oán quá. Mỗi câu thơ một từ cảm thán, dàn trải từ đầu đến cuối. Tác giả cố tình tỏ ra ngọn lửa tình trong lòng mình đã nguội lạnh ? Và nếu hiểu như thế thì chúng ta đã sai ! Bởi lòng vẫn " khắc khoải lời yêu " vẫn " ầm thầm nỗi nhớ " vẫn " đau ", vẫn " tủi " thì không thể nói là lửa tình đã nguội lạnh đã tắt được. Thực ra không cần phải nhắc đến cả bài để khẳng định điều đó. Bởi chỉ cần nhìn vào câu cuối cùng thôi tôi đã thấy cái khúc mắc, cái mâu thuẫn , cái dối mình dối người trong nội tâm tác giả. Ai cũng biết trăng vơi rồi lại đầy, bấc lụi chứ không phải hết dầu , và nếu có người khêu thì bấc vẫn cháy và đèn vẫn tỏa. Vậy mà tác giả vẫn sử dụng hình ảnh " trăng tàn, bấc lụi " hẳn phải có ẩn ý gì ? Phải chăng là lời nhắn nhủ của tác giả : Đèn lụi bấc nếu khêu có thể sáng ngay, trăng đã vơi mà muốn đầy thì phải chờ - Hãy cho tôi biết và chờ đợi , tình kia sẽ có ngày rạng ngời !
Gửi chị ! " Đôi dòng nhắn nhủ hỡi người thương Có phải tàn canh nhạt má hường Dẫu tủi duyên hờ hay nguyện ước Do buồn ái vỡ bỏ thề vương Thân ngà vóc ngọc lo gìn giữ Nhuỵ thắm rằm trăng sẽ sáng lường Hãy để cho lòng thanh tịnh nhé Mai này sẽ gặp mối tình hương ! "
Hãy vui cười cho đời tươi trẻ nhé các bạn yêu ! Em cười vẫn thế đoan trang Giữ cho nguyên vẹn giữa ngàn hư vô Dòng đời muôn nhịp sóng xô Nụ cười em vẫn mơ hồ đắm say Mỗi ngày em thấy vui thay Nụ cười rơi rụng gói đầy vào thơ Đời là thật chứ đâu mơ Nụ cười mãn nguyện ta chờ lâu nay !