Em xin lỗi chị gái là em hơi bận nên hồi âm chị muộn quá. Buổi tối rảnh rỗi em sẽ thảo luận thơ ca với chị nhé
Mấy lần cầm bút viết rồi, nhưng không thoát được ý nên lại thôi chị ạ ! Vắng em đã có @Mod04 rồi chị. Nó chém cũng đẹp lắm đấy chứ ! Hôm trước bị em ném cho cục gạch vào đầu, nên chắc đang ngó trước nhìn sau đấy. Thằng này hôm nào chẳng mò cua bắt ốc đến 2h sáng. Nó đang lo lót vụ xin vào TDH đấy. Hôm trước hỏi em, em bảo phí đóng vào hội 500m, anh bên pháp chế mỗi lần ký duyệt là 200m , cộng thêm các khoản xyz tổng là 1 tỷ .
Mời các bạn yêu thơ vào bình bài thơ này nhé ! XA ANH RỒI... HẠNH PHÚC NHÉ EM ...! Cơn mưa nào ngày nay buông quá vội Nên vô tình xóa mất dấu chân em Anh đã cố đã cố bước thật nhanh Nhưng mưa đã xóa nhòa đi tất cả Nếu sau này giữa dòng đời hối hả Mình vô tình gặp lại có chào nhau Hay cúi mặt rồi vội bước đi mau Như người lạ chưa một lần quen biết Ai từng yêu mà không từng da diết Gọi tên nhau trong nức nở nghẹn ngào Dẫu ra sao mình cũng từng đã trao Vòng tay ấm nụ hôn tình tha thiết Anh muốn nói một điều cho em biết Anh không buồn không hờn trách em đâu Chỉ mong sao giữa thế giới muôn màu Em tìm được người trao em hạnh phúc !!!
MỜI CÁC BẠN CÙNG BÌNH THƠ NHÉ ! NỖI LÒNG ! NỖi này ai biết chăng ai LÒNG em thay đổi đúng sai rõ ràng BIẾT rằng tình đã vỡ tan GỬI em tin nhắn nghi oan anh rồi VỀ rồi nhớ lắm đi thôi ĐÂU còn những lúc như thời mới quen KHI xưa tình chớm lên men NIỀM tin yêu đó đã bèn lìa xa TIN người đã dối lừa ta ĐÃ cho quả đắng đậm đà khó quên ÚA phai tình đã không bền NHÀU theo dĩ vãng gọi tên làm gì THỜI em cứ việc đi đi GIAN nan níu kéo làm gì khổ nhau ! P/s: NỖI LÒNG BIẾT GỬI VỀ ĐÂU ? KHI NIỀM TIN ĐÃ ÚA NHÀU THỜI GIAN !
Hình như ta bây giờ lai có cả thú ngong ngóng vào Vườn thơ của Hội để được nếm trải, để được thấm nhuần những tứ thơ như một niềm vui nho nhỏ cuối ngày vậy Chỉ lướt những dòng thơ đầu tiên của chị gái đã thấy có chút đồng điệu với tâm trạng cuối chiều nay một cách lạ lùng. Một buổi chiều thời tiết giao mùa .. tan tầm .. trở gió! Những cơn gió không đủ để cảm thấy lạnh nhưng bỗng dưng ta lại nhớ đến cũng một buổi chiều ngày mà ta vẫn còn là một thanh niên trẻ tuổi, đầy sức sống và luôn luôn tự hào về một Hà Nội "ngõ nhỏ, phố nhỏ, nhà tôi ở đó.." "Cái buổi chiều se se lạnh giữa thu mà ta loăng quăng làm tour-guy đưa phủ Tây Hồ, lăng Bác, hồ Gươm, hồ Tây, bánh tôm, bún ốc.. đến một người lần đầu tiên đặt chân ra Hà Nội cũng lộng gió nhưng tràn ngập mùi hoa sữa. Buổi chiều đó cũng kết thúc như chiều nay với những giọt mưa rơi thật nhanh, muốn xua con người ta thêm hối hả trên những con đường để thật nhanh tìm nơi trú ẩn..." Giờ đây, vào lúc này trong đầu ta như đang quay chậm lại một đoạn phim mà lâu lắm rồi không ai động tới.. Trong cái đoạn phim ấy dần hiện lên cốc nước chè đặc giữa đêm, có cái lạnh ngấm dần của cơn mưa chiều và có cả niềm vui nho nhỏ trong hòm email Inbox: GỬI HÀ NỘI Giấu nụ cười trong một cánh thư Em hồn nhiên gửi về người Hà Nội. Chiều rơi nghiêng khiến lòng người bối rối Nắng miên man liệu có lạc lối về.. Hà Nội phố dài hun hút gió trên đê, Thả vào đêm nồng nàn mùi hoa sữa Thoáng se lạnh có điều gì chan chứa Sao ngọt ngào chút nỗi nhớ không tên. Những mặt hồ, xa chẳng thể nào quên Lặng im thì thầm: "Em ơi, Hà Nội phố.." Con sóng nhỏ vẫn triền miên ru vỗ, Ngại ngùng không xóa nổi ước mơ. Hà Nội trong em như một bài thơ Lắm hồn nhiên và cũng nhiều sâu lắng. Ai gửi điều gì sao mãi hoài im lặng, Để phố buồn chao chát những cơn mưa./. July 2007 ..................... Ta đã biết được hạnh phúc sẽ đến từ những đều nhỏ nhặt, gần gũi và đơn giản. Ta cũng học được một điều là không nên nghĩ quá nhều về quá khứ vì mỗi ngày hôm nay được chúng ta sống hạnh phúc rồi sẽ trở thành những ngày hôm qua êm đềm, những ngày mai tươi đẹp. Những niềm vui nho nhỏ, giản dị và ấm áp sẽ thắp lên hạnh phúc lớn lao.. Hạnh phúc theo đúng nghĩa chân thành nhất của hai từ đó! Chào nhé, cái thằng tôi..... Chúc ta ngủ ngon đi, hỡi ông bạn cũ lâu ngày gặp lại!
TDH ta xây tình bạn Tình chị em không quản bảo ban Gặp nhau trong cõi thơ đàng Quyết tâm soạn thảo ra toàn bài hay TDH từ nay tươi sáng Cùng sẻ chia vạn áng thơ văn Trong vườn Dao Hội không ngăn Cùng chao tình cảm ở ăn tuyệt vời Ươm thơ phú ra đời bài viết Vậy mới hay ôi tuyệt làm sao Xin mời tất cả hãy vào Vườn TDH ta nào sẻ chia.
Muốn bình thơ chị quá mà thực sự không thoát được ý, dường như cạn chữ. Thôi để tạ lỗi, em viết vội một bài ướt át để anh chị em vào bình vậy. Bao mộng mơ tuổi xuân ấy tinh khôi Như giông lũ cuốn về mang ảo cảnh Dẫu điểm tô bằng mỹ từ có cánh Cũng khó lòng vẽ được cả trời yêu Nơi hoàng hôn còn ướt đẫm sương chiều Nơi thổn thức đồi thông vờn gió nhẹ Rót vào nhau những lời thương thật khẽ Cứ say tình, quên hết cả người ơi Dẫu đêm này giọt trăng ấy quên rơi Em còn có ánh xuân ngời đôi mắt Soi tỏ anh, vuốt ve và níu chặt Chẳng xá gì u tối của đêm đen Mãi mãi là ngày hạnh phúc có em Vẫn đọng lại vẹn nguyên nơi ký ức Đừng kéo tôi về bàng hoàng cõi thực Cứ để hồn tôi nếm ngọt mật yêu
ĐỪNG KHÓC NỮA,,, ANH ĐAU Viết cho những t / y ngang trái ! Vẫn biết rằng, mãi chẳng thể bên nhau Nỗi nhớ kia cứ âu sầu khắc khoải Người xa xôi có âm thầm tê tái Nhớ về nhau hoang hoải giấc mơ chiều ? Vẫn biết rằng tình yêu quá phiêu diêu Giữa chúng ta có bao nhiêu kỉ niệm Những lần gặp bồi hồi trong lưu luyến Đêm ấm nồng cho hương quyện nồng say ! Vẫn biết rằng, tay chẳng thể đan tay Vẫn tha thiết trong những ngày gặp gỡ Anh nói rằng tình yêu mình cách trở Em vỡ òa nức nở, xót xa nhau ! Chia tay rồi, anh cảm nhận niềm đau Em đừng khóc, âu sầu thương anh nhé Cảm ơn đời, trao tình em lặng lẽ Vẫn biết rằng mãi chẳng thể bên nhau ! Nín đi em ... Đừng khóc nữa... Anh đau !!!
@maithuyanh0205 Xin gửi bài thơ này đến một người bạn trên SĐ Luôn yêu mến và hàng ngày quan tâm đến @maithuyanh0205 ( mến tặng người đến sau ) Viết cho anh, người lặng lẽ đến sau Đừng buồn em, đừng đau nhiều anh nhé Cõi vô thường, bước chân anh cô lẻ Giữa dòng đời, em vui vẻ bên ai ! Viết cho anh, trong những sớm ban mai Lúc buồn vui, chẳng có ai bên cạnh Chiều đông tàn, vẫn mình anh hiu quạnh Dõi về em, hoang lạnh những đêm trường ! Viết cho anh, đôi mắt đẫm sầu vương Đừng tiếc nuối, đừng thương em nhiều thế Lúc anh buồn, em đâu nào có thể Sẻ san nhau, giữa dâu bể kiếp người ? Viết cho anh, với tình bạn mà thôi Nuôi nấng chi, bao lời yêu khao khát Vòng tay nào, dẫu một lần đi lạc Khúc giao mùa, chỉ là bạn của anh !
EM ĐÃ VỀ PHỐ BIỂN CÙNG ANH ! Em đã về phố biển ấy cùng anh Chiều Đồ Sơn, nắng xanh màu cốm mới Sinh nhật anh, mà vui như mở hội Bao bạn bè, tay nắm vội bàn tay ! Đồ Sơn ơi, biển mãi đẹp mê say Đi bên anh, gió lay hàng phượng vĩ Sóng đang yêu mà bạc đầu anh nhỉ Ôm em vào giữa kì vĩ biển đêm ! Phút xao lòng,ai đó gọi thành tên Vẫn bồng bềnh, tóc em mềm đến lạ Mãi khát khao, ôi Đồ Sơn đẹp quá Hãy nhìn bên ghềnh đá, sóng hôn nhau ! Biển Đồ Sơn, nước xanh biếc một màu Con dã tràng một mình xe cát trắng Phải ko anh, nếu tình ta sâu nặng Phút chạnh lòng, hoa nắng chợt xôn xao !
TUỔI XẾ CHIỀU ! Ước quay về cái thủa ấy đôi mươi Đôi mắt biếc với nụ cười hoa nở Khuân mặt ấy vẫn luôn luôn rạng rỡ Đẹp ngọt ngào như hoa nở mùa xuân Thủa mộng mơ còn ở lại mấy lần Hay đã vội bước chân về bóng xế Buổi chiều muộn nghe mưa thầm thì kể Chuyện ngày xưa như thế đẹp mơ màng Và bây giờ chiều xế muộn đã sang Còn đâu nữa khi đông tàn héo úa Cây thay lá cũng khô cằn hết nhựa Nét trang đài đâu còn nữa mà mơ Thôi thì đành chấp nhận chứ sao giờ Trên mái tóc đã lơ thơ điểm bạc Đôi mắt ấy đâu còn như dòng thác Chẳng hút hồn được ai khác như xưa Đã qua rồi cái tuổi ấy mộng mơ Giờ nhìn lại chỉ ơ hờ tiếc nuối Biết làm sao khi thời gian đã đuổi Tuổi xuân thì về với buổi chiều đông ,,
Người phụ nữ sợ lắm những dấu chân chim nơi khoé mắt, những vết nám đồi mồi trên làn da nhung lụa ngày nào. Chân bước đã chớm qua bên kia con dốc, cảm khái sự tàn nhẫn của thời gian. Mỗi thời một vẻ đẹp. Cái đẹp của phụ nữ tuổi trung niên từ xinh tươi trở nên mặn mà, nụ e ấp đã nở bung quyến rũ. Mỗi bước chân đều ung dung đài các, mỗi cái vung tay thật quá đỗi kiêu sa. Chị gái thương mến! Xin đừng quá luyến tiếc cái tuổi mộng mơ, hãy để những ngọt ngào của thời thanh xuân ấy được nuôi nấng trong hoài niệm. Có thể luyến tiếc, nhưng đừng hối tiếc. Có thể hờn giận, nhưng xin đừng hận. Khi người ta khen mình trẻ, tức là mình đã già. Em mong chị tưới tắm hồn thơ mỗi ngày, dẹp bỏ mọi phiền muộn để tận hưởng những tháng ngày bình yên nhất. Da chị có thể sạm, tóc chị có thể điểm sương, nhưng tâm hồn chị hãy luôn căng mọng nhựa sống.
Cám ơn em đã bình những lời thơ thật tuyệt vời. Ai cũng có những tuổi xuân , rồi cũng phải trôi qua theo quy luật của thời gian, bài thơ này cũng chỉ là hoài niệm em ạ, mỗi tuổi đều có những niềm vui riêng mà ,trẻ vui cái này thì có tuổi lại vui cái khác ,nhưng dù sao thì trong tâm hồn chị vẫn tươi trẻ là OK rồi Chưa bao giờ chị nghĩ mình già cả Chị vẫn sống lạc quan yêu đời,bây giờ chị đang học thơ nữa ,để cho những hồn thơ bay bổng . Bình Yên là đích đến của nhiều người phải vậy ko em !
Đây là bài thơ " Đăng Tiêu Dao Lâu" em mới ăn trộm của Bác Gu Gồ. Đăng để các bậc tiền bối tham khảo ạ. . Không biết trong Tiêu Dao Hội đã có ai đăng bài này chưa. Nếu rồi thì em mạn phép đăng lại. (Do không biết... Thấy hay thì đăng thôi ạ.). Có bậc tiền bối nào rành về chữ này thì có thể dịch phiên bản khác để mọi người thưởng thức nhé... 登逍遙樓 逍遙樓上望鄉關, 綠水泓澄雲霧間。 北去衡陽二千里, 無因雁足系書還。 ĐĂNG TIÊU DAO LÂU Gác Tiêu Dao vời trông vườn cũ Chỉ thấy mây vần vũ, suối trong Hai ngàn dặm cách Hành Dương Thư hồi âm khó nhờ đường nhạn bay. (Dịch: Nguyễn Phước Hậu)
Chưa ai đăng bài này bạn nhé, mà có đăng rồi thì cũng chẳng sao ! Theo mình biết, thì bản dịch bạn đăng là của Nguyễn Minh. Bản dịch này mới là của Nguyễn Phước Hậu : Trên gác Tiêu Dao ngóng cổng làng Suối trong nước biếc khuất mây ngàn Hành Dương về bắc hai ngàn dặm Vắng vẻ thư hồi nhạn cột chân. Ở bản dịch này chúng ta thấy sát nghĩa hơn : Chữ Quan - 關 > Cổng làng > Quê cũ . Chữ Bắc - 北 > Chỉ rõ Hành Dương ở phương Bắc. Phù hợp với Lầu Tiêu Dao - Lầu Tương Nam ở Quế Châu - Quế Lâm ( Quảng Tây ngày nay ) tức phía Nam của Hành Dương ?!?
EM SẼ LÀ ! Viết cho T/y đôi lứa . Em sẽ là cơn gió mát dịu êm Đến bên anh, êm đềm ru giấc mộng Hạ nồng nàn, chiều khơi xa gió lộng Chẳng oi nồng, khi có bóng em yêu ! Em sẽ là áng mây tím phiêu diêu Về bên anh, những chiều hoàng hôn vắng Dịu lòng anh trong những ngày gió lặng Nỗi niềm nào đè nặng trái tim anh ? Em sẽ là biển ngát một màu xanh Hàng thông reo vi vu bờ cát trắng Sóng dập dềnh ru tình ta sâu nặng Dìu em vào giấc mộng với biển đêm ! Em sẽ là khúc hát mãi êm đềm Là bản nhạc xua tan miền quạnh vắng Tình yêu em, trao anh là sâu nặng Cả đời này, yêu lắm chỉ anh thôi !
Chào Buổi Sáng ! Ước ở đời đừng ai gian dối Đừng có ai lầm lỗi tội tình Ước sao mọi chuyện anh minh Trần gian sẽ đẹp lung linh ngàn đời !
Chú bình thơ đọc rất " khoái ", nhất là cái câu cuối : " Da chị có thể sạm, tóc chị có thể điểm sương, nhưng tâm hồn chị hãy luôn căng mọng nhựa sống. " Không phải ai cũng dùng được từ " căng mọng " như thế ! Đọc đến câu này anh phải vỗ mông mà thốt lên rằng : Nó đây rồi, tiên sư thằng bách bé bỏng, làm ông đợi mãi. Về với đội của anh, nhất định anh sẽ cho chú tỏa khói vì chỉ có anh mới hiểu chú : " Phiêu diêu thoát tục càng thêm tục Tâm thanh càng tục lại càng thanh ."