16 năm rồi, cũng ngày 1/4 này một con người họ Trịnh đã rời nơi "Ở trọ" tìm đến "Một cõi đi về" cho riêng mình! Nhớ về con người tài hoa ấy, xin được lấy một câu trong bài hát cùng tên của ông đề tựa cho bài thơ của mình: Em đi, mặc mịa con đường.. Bờ xa cỏ dại vô thường nhớ em. Em đi.. em đi....
TỰ KHÚC NGÀY 7 Có khi nào ở nơi chốn xa xôi Ta ngồi nhấp từng giọt riêng ngọt đắng. Hai quán cà - phê, hai con đường vắng Phố rất dài và người đã rất xa./. ........ Sáng ra nắng lên thấy ông bà ông vải - qua rồi mấy ngày ướt át bẩn thỉu, em xin chúc cả nhà cuối tuần thật nhiều niềm vui bên gia đình và người thân./.
Người ta thứ 7 đôi sánh đôi Dạo bước quanh co vắt vẻo cười Mình tôi ngồi nhấm cà phê đắng Đắng với tâm can đắng với đời...
VUI Thứ bảy mà ngày đầu tháng tư Các bạn nữ ơi nhớ từ từ Xét kỹ coi chừng anh chơi chữ Ngày CÁ đó mà kẻo bột hư.
NẮNG NHẠT HOÀNG HÔN ! Êm đềm dạo gót buổi hoàng hôn Lạc lõng tà dương nhạt bóng cồn Thấp thoáng đàn cò chao cuối xóm Mơ màng cánh vạc lượn đầu thôn Ngoằn ngoèo khói tỏa mờ hư ảo Lãng đãng màn sương ẩn hiện dồn Lặng lẽ mây chiều ru gió nhẹ Êm đềm dạo gót lúc hoàng hôn .
NÓI CÙNG ĐÊM ! Người đi chốn ấy êm đềm mộng Kẻ đợi phương này quạnh quẽ đông Gối lẻ bơ phờ đêm chiếc bóng Bờ môi lạt lẽo má phai hồng Như vầng nguyệt lạnh neo đầu sóng Tựa cánh hoa buồn thả cuối sông Dẫu luyến lưu hoài thêm thất vọng Mà vương vấn mãi để đau lòng !
Lâu lâu mới có bài, mà toàn nhắc về người nhà mềnh, Khoái xin mang về đây mời mọi người thưởng lãm Sân đình tứ Thánh ký Thánh thơ tên gọi Tiểu Thương Người buôn bán nhỏ quê hương Hà Thành Ứng thơ luận sấm siêu nhanh Vui chơi khiêm tốn đã thành thói quen . Ngẫm đi nghĩ lại mà xem Thánh hay mua báo tranh đem treo tường Có em sáu cối ẩm ương Cho lên trang nhất Huynh thường đòi băm Ám thì nhiều lắm trên trăm Bàn chơi có bốn, mười năm chầu rìa Si da, sâu rượu, Tàn kia Lầm rầm miệng khấn cho dzìa gốc đa Ai ơi nhớ bé nhọ kìa Đần - yêu anh mãi tía lia trong bàn Gơn xinh chân đẹp miên man Thay lời muốn nói lại càng thêm duyên.
TRĂNG HỜ Đêm buồn ghép lại những tình thơ Kỷ niệm trong tim bỗng lặng mờ Một nét duyên thầm bao kẻ mộng Đôi vần chữ nhạt bấy người mơ Còn đâu nỗi nhớ ngày mong đợi Đã hết niềm yêu thuở hẹn chờ Lạc mảnh hồn tôi sầu lẻ bóng Thềm khuya quạnh quẽ ánh trăng hờ !
LÒNG NGƯỜI ! SÔNG có rộng mênh mang đến mấy SÂU thật sâu cũng vậy mà thôi CÒN như đã quyết tâm rồi CÓ sâu sẽ lặn tới nơi đáy dòng KẺ qua lại ai không từng đã DÒ xem là mấy ngả nông sâu LÒNG sông trong suốt đục ngàu NGƯỜI thì chẳng dễ nói câu tỏ tường AI cũng có yêu thương thù ghét MỞ lòng mình sao hết bên trong ĐỂ cho hiểu hết nỗi lòng ĐO sao cho biết đục trong cuộc đời VƠI tình cảm buông lời hoa nắng ĐẦY tình thương lại chẳng hiểu cho ! SÔNG SÂU CÒN CÓ KẺ DÒ LÒNG NGƯỜI AI MỞ ĐỂ ĐO VƠI ĐẦY. P/s : sông sâu còn có kẻ dò . Lòng người ai mở để đo vơi đầy !
Hay quá chị ơi.. Song thất lục bát nghiêm cẩn, lại kèm được cả Davinci Code đầu dòng nữa kết thành câu Lục Bát. Đề bài này quá khó để ứng đối rồi.
CƯỜI !!! CƯỜI tươi tắn cho đời trẻ mãi LÊN ta cần giữ lại niềm vui CHO ta luôn được rạng ngời VỢI đi tất cả chơi vơi trong lòng NIỀM mong ước nắng hồng luôn tỏa ĐAU thật nhiều cũng xóa tan mau CƯỜI cho cuộc sống tươi màu LÊN ta cứ hãy cùng nhau mà cười XUA đi hết đầy vơi cay đắng HẾT không còn thầm lặng xót xa NỖI đau rồi cũng nhạt nhòa SẦU nào rồi cũng sẽ qua thôi mà TRONG lòng thấy thật là sảng khoái TÂM chẳng còn khắc khoải úa nhàu CƯỜI LÊN CHO VỢI NIỀM ĐAU CƯỜI LÊN CHO HẾT NỖI SẦU TRONG TÂM !
Xin Mai… Hẹn Người Thương chi cái chú chim trời Lỡ bay- lỡ đậu- lỡ thời- lỡ duyên Cuộc đời trót lắm ưu phiền Nên chi số phận lênh đênh vô bờ Lầu hồng có luyến ráng pha Xin chờ về cõi Ta bà tìm nhau ? Bể dâu… dâu bể… muôn màu Sá chi cõi tục mà đau đáu lòng ! Chim trời phận số long đong Yêu chi cho gót hồng trần nặng thêm Kẻ muốn nhớ, người tìm quên Đôi đường Nhật, Nguyệt càng thêm não lòng Tình riêng trượt ngã bên thềm Nỗi đau chưa dứt, thôi đành mím môi Bến sông khúc lở khúc khúc bồi Xin thuyền xuôi mái tìm nơi yên bình Chừ đây chín thác mười ghềnh Dám đâu mơ tới cuộc tình Liêu Trai Lời Người tạc dạ chẳng phai Lỡ duyên, lỡ phận, xin mai…hẹn Người !
GIỖ TỔ DÙ xa ngái, sang giàu, đói khổ AI có về Giỗ Tổ HÙNG VƯƠNG ĐI đâu ngàn vạn nẻo đường NGƯỢC lên Phú Thọ dâng hương viếng người VỀ Nghĩa Lĩnh đẹp tươi sông núi XUÔI dòng Thao một buổi nắng vàng NHỚ thời dựng nước Văn Lang NGÀY Vua Hùng dựng một trang cơ đồ GIỖ lại đến người nô kẻ nức TỔ tiên xưa tận lực giữ gìn MỒNG mười con lại vững tin MƯỜI phương tề tựu về bên Tiên Rồng THÁNG chờ đợi con mong lắm đó BA là đây, tháng giỗ của người "DÙ AI ĐI NGƯỢC VỀ XUÔI NHỚ NGÀY GIỖ TỔ MỒNG MƯỜI THÁNG BA !
NGHIÊNG Trăng nghiêng chiếu sáng dòng sông Phượng nghiêng nỗi nhớ sắc hồng trang thơ Đò nghiêng theo nước lững lờ Em nghiêng mái tóc anh mơ cả đời !
TÌNH BẠN TIÊU DAO !!! Hãy xiết chặt tình sâu nghĩa nặng Mãi bên nhau xây dựng vườn thơ Bao la chẳng có bến bờ Ngàn năm sau sẽ ngẩn ngơ lòng người !
Tiêu Dao Hội luôn bền tình nghĩa Dẫu xa xôi tận phía trời xa Anh em xum họp một nhà Bài thơ đầm ấm cả nhà thêm vui !