GIÓ THÌ THẦM Đêm nay cũng như nhiều đêm nhớ Chỉ gió thôi nhắc nhở thì thầm Nói rằng xa vẫn lặng câm ! Mặc yêu thương gửi âm thầm từ lâu Thời gian rũ nhuốm màu mái tóc Tuổi phai sương khó nhọc đoạn trường Để hoài xa những vấn vương Yêu đương chi hỡi hai đường chia phôi Bao đêm lạnh câu lời nén gửi Nỗi thiết tha như rối tâm bào Thơ thầm trao những xuyến xao Đợi ngày tương ngộ ngọt ngào yêu thương Nay chẳng mộng chung đường, chung lối Chỉ mong người biết nỗi lòng em Để cho cơn gió êm đềm Đừng khô khốc lạnh từng đêm nhớ người !
Kính thưa Quản Trị Sân Đình Tôi xin được đổi tên mình thành “Thun” Thà làm một “Cái Dây Chun” Vòng ba siết chặt sướng hơn ối người Có quăng quật giữa chợ đời Bó tiền chẳng ngại tanh hôi mùi tiền Còn “Thương” rõ tủi cái tên Người ta yêu lắm nhưng quên mặt người “Yêu Thương” nghe rõ cả lời Bé cái lầm chẳng phải người “Yêu Thương” Ngày mai xin với cả làng Đừng viết “Thương” nhé rối lòng “nhà Thương” Hoặc thay Từ điển Việt Nam Hoặc Ban Quản Trị đổi bằng Nick “Thun”…
Bình chọn: ***** Hôm qua thi Đình cùng bàn chắn thủ Duy HV, Duy HV có hỏi là mình có phải anh của MTA không. Kể cũng khó trả lời, mình chỉ nói ngắn gọn là TDH, MTA trả lời bổ sung hộ nhé
Anh thương ơi từ lần sau em viết trong thơ từ thương em đổi thành từ yêu nhé ! Vì em sợ anh nhờ BQT Sân Đình đổi tên anh thành thun lắm
Thông Báo ( V/v treo giải Bình thơ Tháng 2 của Tiêu Dao Hội ) Tiêu Dao Hội trân trọng kính mời các chắn thủ yêu thơ trên sandinh.com vào bình bài thơ " Không Tên " của @dangbotot : Ôi, một thời để yêu - một thời để nhớ... một dại khờ- một tôi! Tôi lặng im trong nắng Đi dưới những hàng me, Một con đường ngay ngắn Là lối xưa ta về. Nay cùng một lối về Vẫn đường với hàng me. Sao bước chân nặng trĩu? Không có người cùng đi. Trên con đường quen thuộc, Gót chân nhỏ xưa đâu? Đôi mắt không buồn ngắm Trời đất xanh một màu. Giờ em đang ở đâu? Trên con đường nào đó. Có còn nhớ lối nhỏ, Hai ta từng sánh vai. Hay bây giờ em đã Có người mới đi cùng. Không còn nhớ lối cũ Của một thời mênh mông./. Ba lời bình hay nhất sẽ được TDH tặng 3 phần quà tương ứng là 30. 20 và 10m Bảo. Bảo chỉ là chuyện nhỏ, cái quan trọng là chúng ta có cơ hội nói lên suy nghĩ của mình, cùng nhau trau dồi vốn từ để cảm nhận thơ văn tốt hơn ! Trân trọng !
CẢM NHẬN BÀI "KHÔNG TÊN" Mộc mạc câu nói chân quê Chân thành tiếng vọng gửi về ngày xưa Hiền như một giọng đò đưa Lành như lời mẹ buổi trưa ru hời…
Vẫn thằng thi sĩ ngu ngơ Hai mươi năm ấy chẳng thơ nữa rồi. Gặp nhau - tình ấy - tiếp lời Đưa tay, lướt phím gửi người ... Tiểu Thun ^.^ ............ Con cám ơn chú ạ... Giờ trót quen cô Bát - gàn nên hương đồng gió nội cũng bay đi ít nhiều rồi ạ.
Phút yêu đầu chẳng dễ tàn phai. Chân đúng hướng nhưng lòng còn lạc lối. Vẫn trầm tư trong nỗi nhớ dại khờ.
"Lối cũ ta về dường như nhỏ lại Trời xanh xanh mãi một màu ấu thơ" Hẳn trong mỗi chúng ta ai cũng có cho mình một "lối cũ" riêng của một thời để nhớ.Hạnh phúc giản đơn,có khi chỉ là cùng nhau sánh bước trên con đường ấy.Con đường đầy những kỉ niệm,để rồi khi người đi ta chênh vênh giữa đất trời và để rồi... " Lối cũ ta về soi nghiêng gót giầy Chiều nghiêng vạt nắng,buồn chờ tóc mây" Những hoài niệm,nhớ nhung quanh quẩn bên ta,những suy tư về người sẽ vẫn mãi còn đó trên lối về quen thuộc.Và ta biết rằng khi bước trên lối ấy giờ đây chỉ đơn giản là " Để nhớ một thời ta đã yêu"...
Tiếng ai như tiếng lòng tôi Thuở còn đi học sánh đôi đến trường Mắt đen má lúm tôi thương Đôi dòng thơ gửi vấn vương tình đầu Nhịp cầu ai bước qua mau Chỉ tôi đứng lại ôm sầu tương tư Mười năm tình cũ thoi đưa Hai mươi năm ấy như vừa hôm qua. Đọc thơ của bạn mà tôi cứ ngỡ mình cũng là người trong câu chuyện ấy, cũng thầm thương trộm nhớ, cũng được nếm trải cảm giác mối tình đầu nó ngây ngô ra sao. Dù là 3 năm hay 3 tháng ngắn ngủi cũng đã là một kỷ niệm khó quên với tôi và người con gái ấy. Hai mươi năm trước, hay chỉ tôi đang nghĩ, nhịp sống nó chậm chạp, những buổi hẹn hò hay cùng đi học thêm như những ký ức khó phai đến giờ vẫn nhớ. Có lẽ bạn cũng giống tôi thôi, đi cùng cô ấy dưới con đường đầy lá me hay những buổi trưa đầy nắng sau giờ tan trường đều khiến trái tim những thằng con trai mới lớn đập nhanh hơn, rộn ràng hơn bình thường. Vui vẻ, hạnh phúc ban đầu cũng không thể khỏa lấp đi cái hơi thở của kỳ thi cuối cấp rồi đại học. Guồng quay thời gian chẳng chờ đợi ai, đến trường, học thêm, học nếm cũng chỉ tranh thủ trao nhau ánh mắt chứa đầy tình cảm rồi lại cắm cúi học bài. Kết thúc năm học, 3 tháng ôn thi rất nhanh đã đến, có người mãn nguyện, có kẻ buồn lo. Sự trưởng thành trong suy nghĩ của 2 đứa rất nhanh biến đổi. Chẳng còn ai đó đi cùng trong những buổi đi chơi cùng bạn, chẳng còn ai đó nắm tay trên lối nhỏ. Những mùa lá me bay, mùa hoa phượng cháy rực trời cũng chỉ còn một mình ngắm mà thôi. Ngoảnh đi, ngoảnh lại cũng đã hai mươi năm rồi đấy bạn ơi. Những người muôn năm cũ Hồn ở đâu bây giờ? Kỷ niệm mãi là kỷ niệm, cho vào ngăn kéo, xếp lại vào ký ức, nhìn về tương lai, sẽ có 1 người sánh đôi cùng bạn trên đường đời đấy bạn của tôi.
THƠ & ĐỜI Vì sao em cứ yêu thơ ? Buồn vui trải những mộng mơ với đời Đời khô nhăn nhó mặt trời Với thơ sóng sánh những lời mặt trăng Đời tràn bão táp mưa giăng Thơ buông vần điệu bâng khuâng gọi đời Đời cho biết nhẽ làm người Bơi trong biển đắng khóc cười cùng thơ Đời cho vui những nước cờ Đi ngang, đi dọc nát bờ dại khôn Thơ cho hơi thở bồn chồn Bâng khuâng thả mộng cho hồn lâng bay Đời gieo cơn tỉnh, cơn say Thì thơ chia sẻ chua cay dãi dầu Đời gieo cũng lắm nỗi đau Ngâm trong nước mắt, ướt nhàu cả thơ Đời gieo hoang những giấc mơ Thì thơ gieo cái hoang vơ bồng bềnh Đời đòi gieo cả lênh đênh Có thơ trải sóng bồng bềnh trôi đi !
Lại nói về chuyện Cái lò gạch cũ. Sau đây tôi xin sưu tầm 1 bào phân tích về truyện ngắn Chí Phèo của Nam Cao, dưới góc nhìn mới của các nhà nghiên cứu tuổi sửu nhi. CHÍ PHÈO CHUYỆN CHƯA KỂ (Thông diễn từ góc nhìn võ hiệp - ngôn tình) Đề : Trình bày cảm nghĩ của em về nhân vật Chí Phèo. - Bài làm - Chí Phèo là một tác phẩm dung hòa giữa hai dòng ngôn tình Trung Hoa và drama Hàn Quốc hết sức tinh tế. Nam chính Chí Phèo là đại ma đầu tuy chưa tới mức giết người không gớm tay, nhưng đã xem mạng mình như cỏ rác, thủ đoạn hành sự quyết tuyệt, tàn nhẫn thậm chí là không ngại tổn thương chính bản thân mình để đạt được mục đích. Võ công chú trọng huyết sát, thị huyết thành tính, vô cùng quỷ dị. Được giang hồ xưng tụng là Vũ Đại Hung Quỷ. Bị võ lâm chính đạo kỳ thị xa lánh. Tuy nhiên thái độ làm người lại cực kỳ phóng khoáng, đậm chất đàn ông, giang hồ một bầu rượu đục, một thanh chủy thủ mặc sức tiêu dao, xem bốn biển là nhà, không ăn không của ai cái gì, cho dù nợ tiền rượu ký sổ cũng nhất định tuyên bố ai đó sẽ trả hộ cho đủ. Giống như Lý Tầm Hoan, Chí Phèo cả ngày say sưa trong mỹ tửu, mê mờ trong mộng ảo để quên đi nỗi sầu nhân thế. Kẻ đáng thương ắt có điểm đáng trách, người đáng trách tất có điểm đáng thương. Sở dĩ Chí Phèo trở nên đáng sợ như vậy bởi vì quá khứ của anh phi thường bi thảm. Từ nhỏ song thân đã biệt lai vô dạng, chỉ kịp gói anh trong chiếc váy đụp rồi thả lạc trôi đến cái lò gạch cũ. Được người ta lượm về rồi sang tay nhiều lần như đám buôn trẻ em, đến khi dưỡng phụ phó cối cũng đi thì anh phải về làm nô cho nhà Bá Kiến. Thế nhưng khi trưởng thành lại là một chàng trai ngôi khô tuấn tú, ngực vuông, eo thon, bụng sáu múi, chân dài miên man khiến bao nhiêu thiếu nữ xuân tâm nhộn nhạo. Người xưa từng nói hồng nhan họa thủy mà biết đâu lam nhan cũng tai ương ngập đầu. Thị ba dòm trúng nhan sắc của Chí Phèo nên liên tục thả thính hi vọng cùng Chí Phèo song tu "Âm dương hòa hợp quyết", nhưng Chí Phèo khi đó đẹp trai mà không dễ dãi, tâm bất bắt thính giữa dòng đời vạn thính, khiến thị ba vô cùng uất ức. Thị quyết định "ta không chiếm được chàng thì không ai chiếm được chàng", tựa như Mã thị trong "Thiên long bát bộ" thả thính không được bang chủ Tiêu Phong của Cái Bang bèn bày ra liên hoàn kế để Bá Kiến đẩy Chí Phèo vào tù, vạn kiếp bất phục. Trong tù mỗi ngày đều là địa ngục trần gian, có người nói Chí Phèo hận khuôn mặt anh tuấn bất phàm, hận dáng người khiến các tiểu công thèm rỏ dãi, đã tự hủy dung mạo, xăm trổ biến cường, quay về thanh toán ân oán với Bá Kiến. Nhưng rồi Bá Kiến, không thẹn là đệ nhất ác nhân quỷ quyệt của làng Vũ Đại, dụ dỗ, xúi giục Chí Phèo đi vào con đường sa đọa đến nỗi bị cả làng cho nghỉ chơi, xem như hung đồ của ma giáo, đẩy ra cái lều nhỏ ven sông. Rồi nữ chính xuất hiện, Thị Nở. Như bao câu chuyện đậm chất ngôn tình khác, Chí Phèo trong lúc say sưa đã tình một đêm với Nở, lấy đi đời con gái trong trắng của Nở, rồi sau đó yêu Nở. Tình yêu tới chớp nhoáng, song tuyệt đối không phải do Thị Nở đẹp, mà là do tấm lòng thiện lương của Nở, do tâm hồn của Nở ấm áp, do Nở khéo tay nấu bát cháo hành kia đã chạm đến tâm hồn khao khát yêu thương ẩn sau lớp vỏ ngoài lạnh lùng bất cần đời của Chí. Chí cảm động vì tình yêu của Nở rất vô tư thánh khiết, không màng đến nhân gian thế tục, không cầu chàng danh vang bốn bể, chẳng cầu kim tiền bạc vạn, càng không vì quyến luyến sắc dục hay hâm mộ võ công của Chí, chỉ cần một túp lều tranh hai quả tim vàng, chồng cày vợ cấy con trâu đi bừa, là nàng đã mãn nguyện. Từng có người nói thế gian không có người tốt tuyệt đối hay người xấu tuyệt đối, người tốt với ngươi chính là người tốt, người xấu với ngươi chính là người xấu. Như vậy, Chí Phèo chính là người tốt của Thị Nở mà Thị Nở cũng là người tốt đối với Chí Phèo. Thật sự là cầm sắt một đôi, lương duyên trời định.Tình yêu đến, nhẹ nhàng như những cơn mưa mùa hạ tưới ướt tấm lòng cằn cỗi của một đại ma đầu, đem chàng quay về đường ngay nẻo chính. Thế nhưng đám nhân sĩ tự cho là chính đạo không chấp nhận chàng, tiêu biểu là bà cô ế chồng mà thích tư vấn tình yêu hôn nhân gia đình, chuyên đâm bang của Nở, hận không thể biến thế gian cùng thành cẩu FA cầu mưa mỗi dịp lễ Tết như ả. Chí Phèo dù bị mọi người hiểu lầm, xa lánh nhưng tấm lòng của Chí vẫn sáng như nhật nguyệt. Chàng hạ quyết tâm vì dân trừ hại, lật mặt chiến đấu với Bá Kiến sau bao năm chả hiểu mê muội hay giả vờ làm thuộc hạ để lấy lòng tin của hắn. Cuối cùng, đồng quy vu tận, cả hai cùng chết trong sự vui mừng hay dửng dưng của dân làng. Thế mới biết anh hùng thường cô độc. Nhưng dù sao, kết truyện, Thị Nở lại phát hiện mình đã có mang Hậu duệ của mặt trời...
Tơ Lòng ! Tơ lòng biết gửi về đâu Đôi bờ thương nhớ nhịp cầu bắc không Niềm vui mơ mộng bềnh bồng Chiều buông ra ngõ đứng trông xa vời!
HOÀI NIỆM ĐƯỜNG XƯA “Chuyện Hẹn Hò”, “Con Đường Xưa Em Đi” “Vùng Lá Me Bay”,” Đường Tình Đôi Ngả” “Như Cánh Vạc Bay”, “Một Mình”,”Tình Nhớ” “Thương Hoài Ngàn Năm”, “Tình Lỡ”,”Tình Sầu"”….
...Đoạn đường ngày xưa anh cùng em chung bước đi về. Đoạn đường hôm nay riêng mình anh lê gót ê chề. Đường vào tình yêu sao giờ đây rẽ lối chia đôi trong tịch liêu. Bởi vì đâu hai chúng ta không thể có nhau. (Mượn tạm mấy câu của nhạc sĩ Thái Thịnh để góp vui. Em hứa sẽ trả lại nếu được tặng quà )
HẠNH PHÚC NƠI NÀO ? Có những cuộc tình khắc khoải in sâu Trong lặng lẽ phai màu tim rên xiết Người đơn côi người âm thầm nuối tiếc Buổi tà dương da diết ngóng chim trời. Có những cuộc tình giống chiếc lá rơi Theo làn gió giữa trời xa lưu lạc Một phút bay lên ngàn năm xơ xác Yêu một lần nước mắt mãi tuôn rơi. Có những cuộc tình mộng ảo chơi vơi Người ly biệt không một lời từ tạ Phím lỡ tơ chùng tình xa xôi quá Duyên kiếp muộn màng rời rã niềm đau. Có những cuộc tình mãi nhớ về nhau Hạnh phúc nơi nào hanh hao hờn tủi Hiu hắt hoàng hôn sầu giăng muôn lối Ngàn nỗi thương chờ bối rối lòng nhau !