Trận đấu đã bước sang ván thứ 10 với tỉ số hơi có chút chênh lệch V9kt: Duy Dung 81 Quyền Tốt 9 https://chanphom.com/replay?l=l1oh1r1s_v3g
Trận đấu giao hữu ủng hộ ấm áp mùa đông kết thúc. @mãiyêuanh_CD ù thông bạch thủ. V32KT: Duy Dung 159. Quyền Tốt 30 tổ trọng tài và phóng viên xin chân thành cảm ơn 4 chắn thủ đã tham gia đấu giao hữu và toàn thể ACE cổ vũ
Thông Báo ( V/v tổ chức các trận đấu giao hữu của Tiêu Dao Hội ) Tiêu Dao Hội tổ chức và trân trọng giới thiệu trận giao hữu gây quỹ ủng hộ sự kiện "Ấm Áp Mùa Đông" giữa các chắn thủ: @ANH HYE và @thanhhuong251189 đấu với : @hamsay68 và @Cơm Nguội Vàng Địa điểm : Bàn số 1 - Tri Phủ Đại Lầu Thời gian : 21h ngày 24/11/2016. Yêu cầu : - Đánh 32 ván, 16 ván đổi chỗ. - Cài ù suông, cược thỏa thuận, thời gian 20s, xin chơi, tính điểm thủ công. - Cặp nào có số điểm ít hơn có trách nhiệm ủng hộ cho sự kiện "Ấm Áp Mùa Đông 2016" của BQT Sân Đình số tiền là 1.000.000 vnd. Xin kính mời mọi người vào cổ vũ cho cả 4 chắn thủ. Chúc các anh chị em có một trận đấu vui vẻ. Trân trọng !
Thân Gửi chị của e ? e thấy có gì khúc mắc + hơi sai sai hơi hơi khó hiểu nữa . E cũng cần 1 lời giải thích từ chị khi mà chị tỉnh nhé chị Yêu
Thành thật xin lỗi 4 chắn thủ cùng ACE, trận đấu trên xin được hủy bỏ, vì nhiều lí do bất khả kháng nhưng các chắn thủ đã ủng hộ với tư cách cá nhân theo điều kiện của bản thân. Lời cuối cùng, Tiêu Dao Hội cùng các thành viên xin chân thành cảm ơn các chắn thủ đã tham gia đấu giao hữu ủng hộ và các ACE đã đồng hành và hỗ trợ trong thời gian vừa qua. Những đóng góp tinh thần và vật chất nhìn thấy được hoặc âm thầm đều được Tiêu Dao Hội cùng các thành viên ghi nhớ. Hi vọng trong thời gian tới sẽ có nhiều dịp giao lưu với mọi người nhiều hơn nữa. Trân trọng.
Đẹp như lá bàng đỏ giữa trời đông Hà Nội (st) Những chiếc lá bàng đỏ rực ở thời khắc chuẩn bị lìa cành như thắp ấm bầu trời xám xám và những cơn gió lạnh lẽo, chỉ có thể là hình ảnh tuyệt đẹp giữa mùa đông Hà Nội. Albert Camus nói: "Mùa thu là mùa xuân thứ hai bởi mỗi chiếc lá đều là một bông hoa". Nhưng ở Hà Nội, ai cũng có thể quả quyết mùa xuân thứ hai chính là mùa bàng thay lá. Thành phố này có lẽ được ưu ái quá nhiều. Mùa xuân, mùa hạ và mùa thu đều có những loài hoa đẹp kết lại như tràng hoa đặt trên mái tóc cô gái đang thì. Đến ngay cả mùa đông, mùa của cái rét và của những cành khô, thiên nhiên cũng có cách để kết hoa cho Hà Nội. Khi đó, những tán lá bàng sống cuộc đời thứ hai của mình như những bông hoa vàng, cam và đỏ, yếu ớt níu lại cành cây trước khi thả mình theo gió. Mỗi cây bàng trở thành một cây hoa, rực rỡ nở bừng lên giữa khung cảnh u ám nhờ nhờ của mùa đông xứ Bắc, tựa những bó đuốc âm ỉ cháy sưởi ấm mắt người trong ngày đông ảm đạm. Kỳ diệu là chỉ màu lá bàng đỏ mới hợp và tôn lên nhất vẻ đẹp u hoài của Hà Nội vào đông. Thật chẳng nghĩ ra gì hợp hơn với những bức tường vàng cũ kỹ, những mái ngói gạch đỏ sậm, những mảng rêu bám trên tường nhà hay những khung cửa sổ theo lối kiến trúc kiểu Pháp. Cũng chẳng sắc đỏ cam hay vàng nào đủ duyên để đặt vào giữa tấm màn lặng lẽ màu ghi xám của mùa đông Hà Nội như sắc độ của lá bàng. Cứ nghĩ đến những buổi sớm tinh mơ, đường rộng thênh thang, đi giữa triệu hạt sương rơi mờ mờ trong không khí, nghển cổ lên là thấy tấm màn mỏng màu đỏ úa mà những tán bàng dệt thành, hẳn bạn sẽ thấy mùa đông không phải lúc nào cũng là tàn úa, là héo hon. Lá bàng đủ sắc vàng, đỏ như những bông hoa nở giữa trời đông Hà Nội. Sẽ chẳng có loài hoa nào đủ duyên để thay thế vẻ mộc mạc, u buồn của sắc bàng đỏ khi đông về trên phố Hà Nội. Những con phố mùa đông tươi vui, rực rỡ mà cũng hoài cổ hơn với những tán lá bàng đan thành tấm màn che trên đầu. Mỗi cây bàng tựa như một vườn hoa đến độ nở rực. Hay như những bó đuốc nhỏ âm ỉ cháy giữa cái ảm đạm, u buồn của mùa đông xứ Bắc. Tiêu Dao Hội xin tặng 3 phần quà trị giá 20m bảo cho 3 bài bình hay nhất về bài thơ dưới đây của Thánh Thơ @Nguyễn Tiểu Thương. Chúc các bạn may mắn. NỖI NHỚ MÙA ĐÔNG Không có Tuyết Rơi trong Mùa Đông Của Anh Sương Lạnh Chiều Đông cho Sầu Đông cô quạnh Người Tình Trăm Năm chỉ còn là hư ảnh Xao xác đau, nhớ Người Tình Mùa Đông.
Thu đã qua cùng tháng mười vội vãTrời chuyển mình hối hả đón đông sang Cây khẳng khiu trơ trụi chẳng lá vàng Đứng run rẩy theo từng cơn gió lạnh. Trời trở gió phố chiều thêm hiu quạnh Góc phố buồn cô lẻ chỉ mình ta Lòng bâng khuâng thương nhớ mối tình xa Bao kỉ niệm đẫm nhòa trong ký ức.
Dường như ai đi ngang cửa, Gió mùa đông bắc se lòng Chút lá thu vàng đã rụng Chiều nay cũng bỏ ta đi. Có lẽ trong 4 mùa, mùa đông mang lại cho người ta cảm giác cô đơn nhất. Cái cảm giác se lạnh của gió đông bắc, chiếc lá vàng thu muộn cũng không còn. Tất cả mang lại 1 nỗi buồn mênh mang. Và: Không có Tuyết Rơi trong Mùa Đông Của Anh Sương Lạnh Chiều Đông cho Sầu Đông cô quạnh Sao không có Tuyết trong mùa đông? Câu hỏi rất khó trả lời vì Tuyết trong đông là điều quá bình thường. Nhưng "Mùa đông của anh" lại không có tuyết. Anh đang chờ đợi gì khi đang ngóng Tuyết Rơi? Không ai biết cả trừ tác giả. Cả "Sương Lạnh" cũng không có nốt. Vì Tuyết không rơi nên Chiều đông không có Sương lạnh? Tác giả đang trong mùa đông nhưng chính tác giả là người "cô quạnh". Vì nỗi buồn trong lòng là quá lớn nên anh cảm thấy cần Tuyết, cần Sương Lạnh để thổi vào, để nhận thấy mùa đông đã đến. Đến khi câu cuối cất lên: Người Tình Trăm Năm chỉ còn là hư ảnh Xao xác đau, nhớ Người Tình Mùa Đông. Người đọc mới nhận thấy nguyên nhân của nỗi buồn trong tác giả. Không phải người yêu, không phải vợ mà là "Người Tình Trăm Năm" đã không còn, chỉ là "hư ảnh". Người đàn ông thường có 3 người phụ nữ đi qua trong cuộc đời. Thứ nhất là Người yêu. Người yêu là thường là mối tình đầu, đẹp nhưng hay dang dở. Thứ hai là vợ. Vợ là người đi theo trong cả cuộc đời, chăm sóc ta, yêu thương ta nhưng chưa hiểu hết ta. Thứ ba là "Người tình". Người tình là người hiểu ta rõ nhất, biết được tâm lý ta. Đó thường gọi là tri kỷ. Trong lòng tác giả có niềm mất mát quá lớn. Người hiểu tác giả nhất cũng không còn ở bên tác giả nữa. Vì thế mà người đọc nhận ra, tác giả cần "Tuyết Rơi" đến thế nào, cần "Sương Lạnh" ra sao để quên đi "xao xác đau" trong lòng. Chỉ còn 1 trái tim cô quạnh trong mùa đông nhớ về 1 bóng hình. Vì để "tập quên" một người rất khó. Đúng không em?
Chỗ này vui quá. Thấy Hội mình có nhiều cây bút hay nên cũng muốn tham gia. Cho mình góp một bài thơ nhé. Chắn hội sân đình Sân đình trống chắn giục tom tom Một người tham chiến mấy kẻ nhòm Anh nọ vừa hô: trì, bạch thủ Chị kia đã ứng: chíu, ăn bòn Tám đỏ, thập thành... cười hớn hở Treo tranh, bị báo… cãi om xòm Bất kể thắng thua khi tan hội Cùng hẹn dịp sau lại tom tom
NỖI NHỚ MÙA ĐÔNG Không có Tuyết Rơi trong Mùa Đông Của Anh Sương Lạnh Chiều Đông cho Sầu Đông cô quạnh Người Tình Trăm Năm chỉ còn là hư ảnh Xao xác đau, nhớ Người Tình Mùa Đông. Mùa Đông không cần tuyết rơi vẫn lạnh. Chiều Đông chẳng cần sương lạnh vẫn khiến lòng người cô quạnh. Bởi lòng đã vốn trống vắng nên cái lạnh cái sương mới càng dễ thẩm thấu, khiến con tim giá buốt. Sao lòng người đã sớm trống vắng? Bởi người tình trăm năm đã là hư ảnh, chỉ còn lại nỗi đau... Trong y học, có nhiều chứng bệnh chỉ tái phát vào mùa đông. Trái tim của nhân vật khi đông về lại đau hơn : nỗi nhớ, niềm tiếc thương đã đi cùng năm tháng , đã trở thành một thứ tâm bệnh. Luôn trực chờ, chỉ cần một làn gió lạnh, một hơi sương nhẹ là bùng lên tái tê . Bốn câu thơ theo nhịp thở : Không - Có - Không - Có. : Câu đầu không : tuyết rơi. Câu hai có : sương lạnh. Câu ba không : người tình. Câu bốn có : nỗi đau xao xác... Đây là nhịp thơ hay nhịp đập của con tim khắc khoải ??? Bài thơ có hai từ mà theo tôi là hay nhất, đắt nhất : Xao xác. Đây là một tính từ, chỉ sự lay động không gian theo chuỗi của âm thanh. Chúng ta thường thấy cụm từ " lá vàng xao xác rơi.. " hay " xao xác tiếng gà .. " trong văn thơ. Tôi thích và nghĩ tác giả nhắc đến từ xao xác để gợi hình lá rơi. Lá vàng , lá rụng... là khi lá đã ở vào cái chu kì cuối, giống như tác giả đã ngả về nửa cuối cuộc đời. Hẳn có người sẽ hỏi : sao già rồi mới đau ? Xin thưa, nỗi đau ấy chưa bao giờ nguôi ngoai. Như đã nói ở trên, nó đã thành một thứ tâm bệnh. Đến già vẫn nhớ , vẫn thương, vẫn nuối tiếc ... Đấy là nhớ nhau trọn đời ! Vẫn nhớ, vẫn thương , vẫn nuối tiếc, vẫn xao xác đau dù người xưa đã là hư ảnh, đã quá xa xăm ... Phải chăng đó mới là yêu ?!? P/s bình thơ chú vì mối tương giao. Cũng chỉ mong một phiếu like của ông @DẦU VĂN ĐẠO .
A Thương ơi,e vào đây vì e nhớ a.còn bài thơ Nỗi nhớ mùa đông của a chỉ làm em nhớ đến nồi thịt nấu đông thôi.A là 1 trong những ng a mà e rất tôn trọng.Nếu e ko có giải thì a tự xử nha
NỖI NHỚ MÙA ĐÔNG Không có Tuyết Rơi trong Mùa Đông Của Anh Sương Lạnh Chiều Đông cho Sầu Đông cô quạnh Người Tình Trăm Năm chỉ còn là hư ảnh Xao xác đau, nhớ Người Tình Mùa Đông. Trong cuộc đời mỗi con người, có biết bao nhiêu nỗi nhớ, mỗi người lại có những nỗi nhớ khác nhau, có mơ hồ, có da diết. Nhớ đem lại cho ta cảm giác vui sướng hay cồn cào đến xé lòng. Tứ thơ với những câu từ giản dị mà thân quen, làm ta liên tưởng đến những ca khúc mà ta đã từng nghe. Nỗi nhớ mùa đông của Phú Quang, Mùa đông của anh, Sương lạnh chiều đông.. đưa ta từ những cung bậc xúc cảm tựa có như không đến những day dứt, xót xa khi người ấy không còn ở bên ta. Chẳng ngoa khi cứ về đông, lướt qua những con đường, chốn cũ nơi ta từng cùng nhau trải qua bao kỷ niệm đầy ắp hạnh phúc, giờ chỉ còn mình ta cô quạnh trong một buổi chiều giá lạnh đầu đông. Cảnh còn đó nhưng người nơi đâu, chẳng cần có tuyết rơi, chỉ mới là sương giá mờ ảo đã thấy thấm từng cơn rét buốt vào mỗi góc tâm hồn. Cái lạnh ngoài da sao có thể sánh bằng nỗi cô đơn đến tột cùng khi đã mất đi người tình trăm năm, nỗi tiếc nuối khôn nguôi khi ta một mình cảm nhận từng chiếc lá vàng rơi rụng đến xao xác. Nếu có một ngày, bạn phát hiện cảm xúc của mình chẳng thể diễn đạt thành lời, thay vào đó chỉ muốn bản thân biến mất giữa phố đêm rực rỡ ánh đèn, thì đó chính là cô đơn. Tác giả có cô đơn không, ta không dám chắc nhưng có nuối tiếc chứ, chẳng thế mà Người nhớ, người sầu, người đau đớn đến xót xa mỗi khi từng cơn gió mùa đông thổi tới. Phải chăng, điều ta muốn thực không nhiều, không cầu nàng yêu ta sâu đậm, chỉ cần mỗi ngày nàng thích ta một chút, từng ngày rồi từng tháng, từng tháng lại từng năm, từng năm cho đến hết cuộc đời này. Có được không??? Tình là mê luyến, nếu gặp được chân tình thì sẽ là thiên đường. Tình là bi ai nếu không gặp đúng người thì đau đến xương tủy.
Mời anh chị em vào bình hộ bài thơ này : " Đừng cười nhé xin chị đừng cười nhé Kẻo xa rồi em lại thấy vấn vương Chút gặp gỡ giữa cuộc sống đời thường Sao thấy nhớ tới xa phương xứ lạnh Để cuối tuần lại muốn nhìn thấy mặt Nét xinh tươi chị đẹp bởi tâm hồn Em làm sao tránh khỏi sự bồn chồn Mong một tháng có thật nhiều thứ bẩy Để đời được vẫy vùng bay nhảy Mong yêu thương lãng mạn nơi xứ người Chút tình quê xin chị chớ mỉm cười Kẻo héo úa những vần thơ chớm nở ! "