Nếu anh đến... Núi cao bao nhiêu ngọn Suối bao nhiêu vực sâu Khi mà anh chưa đến Ai biết đâu là đâu ! Nước trong xanh dòng suối Trải mưa nắng bao đời Khi mà anh chưa đến Ai biết dòng đầy vơi ! Tim đập bao nhiêu nhịp Thở...bao nhiêu mỗi ngày Khi mà anh chưa đến Ai biết đâu mà hay ! Tứ ánh nhìn đắm đuối Run rẩy từ đôi tay Khi mà anh chưa đến Ai biết đâu mà say ! Nếu một ngày anh đến Cho dù anh lại đi Ít ra em cũng biết Hát bài ca chia ly !!! P/s:Thơ của 1 người bạn ạ .(Chưa xin phép tác giả ).Mạn phép đặt tiêu đề
Đừng dõi mắt lặng nhìn em như thế Chỉ thêm buồn đời dâu bể mà thôi Chuyện tình mình đã kết thúc thật rồi Đừng để nước mắt em rơi thêm nữa Em sẽ thôi đợi chờ và mong nhớ Ánh mắt buồn thăm thẳm giấu trong đêm Chớ bận tâm em lệ uớt môi mềm Trời sắp sáng và đêm qua rồi đấy Đừng quay lại cho lòng em sóng dậy Nụ cười buồn không che đậy nỗi đau Đêm dần trôi trời đất cũng chuyển màu Đành chấp nhận ôm sầu trong lặng lẽ Đêm thu lạnh lá giật mình rơi khẽ Đời từ nay ta sẽ chẳng còn nhau.
Hôm nay mệt quá Thèm một bờ vai cho ta ngả mái đầu Không cần nói gì, cứ lặng lẽ bên nhau Ngủ một giấc thật sâu rồi quên hết. Hôm nay buồn chẳng muốn làm gì hết Chỉ muốn cùng một người chạy đến một nơi xa Là cánh đồng đầy gió, cỏ và hoa Hét thật to cho tuôn ra bao buồn bực. Hôm nay mấy lần phải thở dài bất lực Giá có một người để mình chọc cho vui Người ta nhăn nhăn chắc sẽ rất buồn cười Cứ như thế có phải vui không nhỉ. Hôm nay buồn cần một người thủ thỉ "Đồ ngốc này...em suy nghĩ ít thôi" Chắc lúc đó mình sẽ thấy rất vui Buồn cỡ nào cũng sẽ cười hạnh phúc.
Có nhiều lần thấy rất nhớ người xưa Chỉ biết viết ra để giải bày tâm sự Muốn gọi cho người để hỏi han vài thứ Mà trong tim này nghẹn ứ những xót xa Chỉ muốn một lần được gặp lại người ta Để khóc thật nhiều cho tháng ngày xa cách Qua lại lối quen mà nghe lòng quặn thắt Nhớ lúc bên người, mình rất đỗi bình yên Có bước một mình với giông bão triền miên Mới biết nhớ tháng ngày mình hạnh phúc Có vấp ngã trên con đường gấp khúc Mới nhận ra người giúp ta đứng lên Chỉ muốn chúng mình như những lúc kề bên Người sẽ dỗ dành trong mỗi đêm thức giấc Kỷ niệm xưa hiện về ngay trước mắt Gạt bỏ chẳng đành giữ lại thì mi cay Có những ngày nỗi nhớ lại quắt quay Cứ lạc bước dưới hàng cây, phố cũ Để tìm lại chút dư âm yên ngủ Của ngày nào vẫn còn đọng trong tim Dẫu bao lần tự nhắc thôi đừng tìm...
Đang buồn thì lại gặp phải chiếu manh.cuộc đời có những lúc phải giống con dao pha o cho nào cũng chém được.chém cho hết những nỗi buồn trong cuộc sống.
NHỚ và QUÊN " Chia nhớ thôi đừng chia quên Quên kia...thôi bỏ vào mênh mông đời Ở đây chỉ nhớ mà thôi Quên kia... không nhận thả trôi về trời Quên để mà nhớ người ơi Nhớ hoài... e bộ chơi vơi một đời Quên cho hồn chút thảnh thơi Nhớ hoài... nhớ mãi... rã rời con tim ! "
Cảm ơn em yêu nhé , @Màu Tím Thủy Chung cảm ơn em đã hy sinh vì anh , thương anh và yêu anh, cảm ơn em đã động viên anh, luôn ở bên anh giúp đỡ anh trong thời gian khó khăn này . Em còn nhớ hôm thứ 4 ngày 05/10 em đã khóc vì thương anh và lo cho anh , anh hiểu tình cảm của em dành cho anh là rất lớn , cho anh thời gian em nhé , anh nói được làm được em biết đúng không ?
Có con tầu ngày một, đúng giờ hơn! Đưa người đi và đưa người về mãi mãi. Riêng có con tầu không bao giờ trở lại........ Là con tầu xuân ấy tiễn em đi. P/S: già rồi nên tự nhiên e cũng có hứng làm thơ nôm....góp vui cùng cả nhà ạ
Em học làm thơ ace xin đừng có gạch đá, nếu có ném nhè nhẹ tay thôi ạ. Đàn ông có tiền giữ được đàn bà có sắc. Đàn ông có tình giữ được đàn bà có tâm. Tím tượng trưng hay tím thủy chung? ý nghĩa ấy chỉ mình anh hiểu ! Còn riêng em chỉ niềm tin là đủ. Niềm tin nơi anh để em đủ đợi chờ.
Thời gian dù có dài lâu Đã là kỷ niệm dễ đâu phai mờ Bao năm đằng đẵng ta chờ Người không về nữa đến giờ vẫn đau Dù cho trăm kẻ đến sau Còn yêu Người lắm làm sao... buông đành? Giờ Người đang giấc mộng xanh Riêng ta nước mắt hóa thành lời ru Họ cười ta đã dại ngu Nên ôm giấc mộng phù du một mình Thời gian trôi vẫn vô tình Bài thơ dang dở bất thình lình... Đau!
anh à! @Màu Tím Thủy Chung là màu em thích, màu của yêu thương và của đợi chờ, e vẫn chờ anh như lời anh nói. Cuối góc phố nhỏ nơi đó có em. Có căn phòng nhỏ và gốc bằng lăng tím...... .............................Vẫn chờ anh.
Anh biết không? khi yêu thương ai cũng có những khao khát, những yêu thương vợ chồng. ví như bà Hồ Xuân Hương trong bài thơ đánh đu, bà đã mượn lời thơ để nói lên những khao khát những yêu thương, và em cũng vậy................... Đánh Đu Tác giả: Hồ Xuân Hương Bốn cột khen ai khéo khéo trồng,(1) Người thì lên đánh kẻ ngồi trông, Trai đu gối hạc khom khom cật Gái uốn lưng ong ngửa ngửa lòng. Bốn mảnh quần hồng bay phấp phới, Hai hàng chân ngọc duỗi song song. Chơi xuân có biết xuân chăng tá. (2) Cọc nhổ đi rồi, lỗ bỏ không!(3)
Nhưng anh cũng đừng để em phải như cô gái trong bài thơ này anh nhé! em luôn biết mình đang đứng ở đâu, chỉ cần a dành cho em 1 góc nhỏ thôi......đủ để em ko lỡ làng. Anh Ngủ Thêm Đi Anh Em Phải Dậy Lấy Chồng Anh ngủ thêm đi anh Em phải dậy lấy chồng Mùa thu vừa rụng lá Lòng em đã sang Đông. Đừng cười và đừng khóc Đừng tin và đừng nghi Hãy bình thường mà sống Em lấy… kẻo lỡ thì Anh bảo rằng rất yêu Rất thương và rất nhớ Rất cần nhưng không thể Cưới em? Chuyện trong thơ Chẳng cần phải lí do Giải thích và phân bua Chỉ cần anh im lặng Em đã hiểu: Mình thừa Ừ! Thôi em lấy chồng Chẳng còn gì luyến tiếc Ừ! Thôi lên xe hoa Bên chồng mà câm điếc Anh cứ ngủ say thôi Em dậy đeo nhẫn cưới Kẻ mắt môi cô dâu Tím ngực buồn rười rượi Yêu mà sao lại thế Thương mà sao vậy anh Em - đàn bà yếu đuối … muốn đời mình duyên lành Nhưng anh đã không thể Mạnh mẽ để làm chồng Cởi áo mà không dám Mặc cho em váy hồng? Thì thôi anh ngủ đi Nhắm mắt và câm điếc Em cười nụ cuối cùng Giễu đời này quá nghiệt
NỨC NỞ TÀN THU Nơi sâu thẳm, chỗ góc đời ẩn khuất Có ngại ngùng, nước mắt chẳng chảy xuôi Duyên dẫu thắm, phận số cách xa người Tình tri kỷ, trách đời chưa nồng ái Yêu là vậy, bóng hình nào xa mãi Trong tim mình, giữ lại những ngày xưa Vùng hoài niệm, mỗi đông về nhung nhớ Buổi tàn thu, nức nở giữa dòng mơ…. NTTHUONG.
CHO EM ĐƯỢC GÓP VUI NHỮNG LỜI THƠ VỚI ACE SÂN ĐÌNH Ạ. Bóng xế chiều tàn tóc bạc phơi. Âm thầm lặng lẽ sống bên đời. Qua rồi cái thủa còn chìm đắm. Đã hết một thời lắm nổi trôi. Phú quý ồn ào như quỷ khóc. Vinh hoa nhợt nhạt giống ma chơi. Nhân sinh một kiếp người nghiệt ngã. Ái dục tham si đến khổ đời. Nặng lòng nuôi dưỡng cái riêng tôi. Quanh năm vất vả xây và đắp. Ngày tháng gian nan lỡ với bồi. Trầm bổng ân tình luôn đắm luỵ. Ngược xuôi bế ái chẳng buông trôi. Vô minh mải miết theo hư ảo. Cuối chặng đường đời khổ chẳng vui. Tuổi già bóng xế bạc đầu phơi. Dòng đời nghiệt ngã ăn ko trọn. Thê thái nhân tình nuốt chẳng trôi. Cuộc sống trầm luân nhiều kiếp nạn. Nhân sinh ảo não biết bao đời. Phù vân cõi tạm buồn muôn thủa. Xuôi ngược trần gian sáng dạ tôi !
CẢM THÁN! Tuổi tri thiên “Duy Ngã Độc Tôn” Đời phiêu bạt “Tử qui sinh ký” Số mạt rệp “Thái lai cực bĩ” Phận cô liêu “Bạc ái phụ ân” Thân phong trần, đâu ngán bụi trần Kiếp lưu lạc, chẳng mong hỉ lạc Một ngày tàn, xuôi tay nhắm mắt Cần chi nhiều, một nhúm cốt khô.
Thực đúng lòng người quá gian manh. Bao nhiêu chuyện xấu rõ rành rành. Âm mưu thủ đoạn nhiều ma mị. Gian dối lọc lừa lắm quỉ danh. Tội nỗi muôn đời ko rửa sạch. Sai lầm vạn kiếp thấu trời xanh. Hãy mau sửa tính âu còn kịp. Con cháu mai sau hưởng phước lành !