Em chọn cho mình một lối đi riêng Để quên hết những muộn phiền quá khứ Anh bước quay đi em nào trách cứ Chỉ để lệ sầu hoen ngấn đỏ khóe mi Chuyện cũ rồi em có vấn vương chi Nhưng nhiều lúc lại ùa về bủa vây trong tiềm thức Để từng đêm lại nghẹn ngào trong tiếng nấc Khóc về anh, về quá khứ đau buồn Ta xa rồi trong chiều đổ mưa tuôn Nước mưa trắng hòa cùng dòng nước mắt Bước quay đi mà tâm can dằn vặt Liệu người có buồn về tình cảm phai phôi? Người đi rồi, một người bước đơn côi Lối đi cũ nay nhạt nhòa xa vắng Bản tình ca chia lìa nghe chát đắng Văng vẳng đau buồn ở đâu đó xa xôi...
Biết trái tim chẳng có tội gì đâu Khi anh không thể yêu em hơn nữa Biết chuyện chúng mình rồi sẽ thành tan vỡ Vẫn bất ngờ,vẫn tiếc nuối,ngẩn ngơ... Chẳng muốn tin đâu anh đã dối lừa Tình yêu cả tin em trao anh nồng cháy Chẳng muốn tiếc về thời nông nổi ấy Em bồi hồi, em vội vã, em yêu... Hãy tha thứ nghe anh có biết bao điều Em không thể và chúng mình... không thể Sao hôm - Sao mai cách xa đến thế Câu thơ này có tới được cùng anh Có ích gì đâu biển cứ mãi biếc xanh Em mãi yêu anh một tình yêu... không thể Nắng quái chiều đang tìm về chốn ngủ Em bé nhỏ tội tình biết trú ngụ về đâu....
KHÔNG THỂ Đã là gì của nhau Mà đã nhàu nỗi nhớ Anh biệt trùng ngăn trở Mà sao em lại thương Đã ngăn bởi sông sâu Sao đò còn gọi mãi Khúc sông mê xa ngái Mà vẫn yêu giang đầu Mình chưa giáp mặt nhau Sao tình sâu như biển Trái tim yêu hiển hiện Có thấy mình bể dâu Thôi nhé chỉ là đau Xin đừng lau ngấn lệ Dẫu biết là không thể Sao còn mơ ngàn sau P/S: Không là duyên trăm năm Xin đừng gieo thương nhớ Đã không còn vương nợ Xin được chiều bình yên
Ngày em xa quê Mưa gieo bến vắng Cò bay ngang sông Sông chưa tắt nắng Chợ quê ban mai Em không đến nữa Còn nguyên trên vai Mưa che nắng xóa Đồng xanh hôm nay Ai vắng xa rồi Đồng xanh từ đó In màu mây trời Ngày em xa quê Khuya sớm trông về Dường như mình đã Phiêu bạc lâu rồi Dài như sông trôi Xa như nỗi nhớ Tuổi trăng hai mươi Qua không biết nữa Bỏ quên trong mưa Hay vươn vấn mãi Mùa sen trên tay Xin em giữ lấy...
THUYỀN QUYÊN Sông dài mấy nhánh phù vân Mười hai bến nước một thân phận người Tơ điều lụa gấm còn tươi Mà em đã biết ngậm ngùi từ khi, Lần em quay mặt bỏ đi Trầu têm mấy bận chắc gì đỏ môi Sông Tương khúc lở khúc bồi Thuyền quyên chở khẳm bóng tôi qua cầu. Vẳng trong ngọn sóng bạc đầu Ầu ơ một điệu ca dao lạc vần Em còn lạ chỗ lạ chân Bước qua chưa khỏi nợ nần cưu mang. Trời sinh em lắm hồng nhan Để cho tơ nguyệt buộc ràng éo le Cả đời mộng dệt duyên xe Ngỡ ngàng như thể bóng đè chiêm bao… P/S : Sưu tầm
Em đã khóc bao nhiêu lần, cô gái ? Đã bao phen hụt hẫng, bỏ rơi mình ? Đêm về quá khứ hằn lên ngực trái Quên mất rằng thân lá vẫn nên xanh ..? Sau tất cả, dẫu người ta ghét bỏ Em vẫn phải yêu em đấy, em à ! Bao chuyến tàu đến xong đi thế đó Chưa một người trao em tiếng "Sân ga" .. Đừng có khóc. Em ơi, đừng có khóc An nhiên đi dẫu cuộc sống méo - tròn Sầu ư ? Hãy vuốt dần qua kẽ tóc Nhạt môi cười ? Em hãy quệt thêm son ! Vui lên nhé. Em. Cười lên đã nhé Sống y như tất cả chỉ riêng dành Một chiếc lá dẫu có là nhỏ bé, Trước hiên đời anh muốn thấy em xanh ... AN NHIÊN ĐI, EM .. Khắc Ghi ( Thiên Di )
ĐỪNG GIEO NỖI NHỚ VÀO NHAU Toàn Tâm Hòa Đừng gieo nỗi nhớ vào nhau Vàng son một thuở buổi đầu có quên !? Có còn nhắc nhớ gọi tên Có còn trong giấc mơ êm mỗi ngày Đừng gieo nỗi nhớ ai hay Để xem còn nhớ vòng tay ấm nồng Đêm đêm lạnh lẽo cô phòng Có còn nhớ buổi xuân hồng ngày xưa Đừng gieo nỗi nhớ đong đưa Bờ môi mật ngọt vẹn vừa héo khô Đừng gieo nỗi nhớ hư vô Để xem tim có ngẩn ngơ , bồi hồi Ta trao nhau nửa cuộc đời Mà sao nỗi nhớ như thời xa xưa Đi tìm giấc ngủ ban trưa Lạ kỳ nỗi nhớ cũng vừa tìm qua .
Tôi vẫn âm thầm vào facebook của anh Đọc những lời yêu anh giành cho ai đó Ngắm những tấm hình hai người cười rạng rỡ Lặng lẽ thoát ra, nghe nức nở lòng mình. Cô ấy tóc dài, có nụ cười thật xinh Hạnh phúc bên anh, ừ, đẹp đôi thật đấy. Nhiều khi lặng im thấy tim mình run rẩy Hình như có người nói sẽ mãi thương em... Nhưng bây giờ người cùng ai đó ấm êm Nhung nhớ hằng đêm, và gọi tên người khác. Chẳng còn nhớ gì những ngày xưa phai nhạt Kể cả tên em, chắc anh cũng quên rồi. Thà đừng nói gì đến những chuyện xa xôi Đừng hứa cùng nhau đến cuối đời hạnh phúc. Thì chắc giờ đây không đau nơi lồng ngực Nước mắt không rơi mỗi lúc thấy a cười!! I'm so sad.
Đừng nhớ nữa em ơi! Những ngày thơ mộng đó Con đường trăng mờ tỏ Khẽ khàng tay chạm tay Anh mong chút gió lay Để lá vàng rơi nhẹ Em giật mình thật khẽ Anh sẽ nắm bàn tay Rồi chiều thu heo may Hương say từ mái tóc Hồn anh dường trốn học Lang thang chừng mấy ngày Đừng nhớ nữa em ơi! Góc giảng đường, tháng cũ Con ve già không ngủ Khiến thẹn thùng làn môi Em nhặt cánh phượng rơi Ép vào trang nhật ký Của mùa hè không nghỉ Thế rồi... mình đôi nơi Đừng tìm nữa em ơi! Cổng trường năm học cuối Ánh mắt còn đắm đuối Mà miệng không cất lời Rong ruổi trên đường đời Bao lần anh thầm ước Đừng trong như giọt nước Đừng xanh như mây trời.... Đừng buồn nhé em ơi! HD, 02-06-16 Gửi CD chút chia sẻ, mình ko giỏi văn thơ, chỉ là thói quen muốn viết của ngày trước. Tự nhiên có chút tâm tư sau khi đọc bài của bạn.
Có quá khứ đã từng là dĩ vãng Chợt một ngày lại dậy sóng trong em Để cho em cứ mải miết đi tìm Bóng hình anh của thời xa xưa ấy. Em tự trách mình sao ngu ngơ đến vậy Chẳng thể quên anh như khách lạ qua đường Để bây giờ thêm một lần em có lỗi Gối tay chồng mà cứ nhớ người xa... Hơn một lần ta đã nói với nhau Về hạnh phúc, về những điều rất thật Ước mong ngày được cùng nhau sánh bước Giờ vỡ òa... lệ đắng ướt bờ môi. Có lẽ nào tất cả đã xa xôi Quá khứ kia làm sao em giữ nổi Lại nhủ mình... thôi, qua rồi, đừng nhớ. Đau xé lòng... Cũng cố... Lãng quên đi... I'm so sad!
TÌNH BUỒN Trăng khuyết rồi trăng lại tròn Nhưng đời em khuyết có tròn nữa đâu Trong tim hàng vạn nỗi đau Ngày cười tươi đó héo sầu từng đêm Khi yêu mật ngọt môi mềm Khi xa lòng thấy chẳng êm chút nào Tình là một giấc chiêm bao Rồi khi tỉnh mộng lao đao nửa đời P/s:st
Tết Đoan Ngọ trong mắt trẻ thơ là được ăn thịt vịt nè, trái cây nè, sáng dậy sớm háo hức với 1 chén cái rượu thơm ngọt mẹ đã cất công ủ từ trước 3 hôm. Giờ lớn rồi, lấy chồng xa, nhớ mẹ, muốn về thăm cũng khó Tặng mẹ Con đã từng viết rất nhiều thơ Nhưng chưa một lần làm thơ tặng mẹ Rong ruổi bao năm nay giật mình con nhớ Mẹ đã già, mái tóc đã điểm sương Bố mất sớm, một mình mẹ tảo tần Nuôi anh em con lớn khôn ngày tháng Mười tám tuổi con dại khờ lầm lỗi Mẹ vẫn giang tay che chở cuộc đời con Nhớ lúc nhỏ con hay hờn vô cớ Nghĩ mẹ nào đâu có yêu thương con Giờ lớn khôn con mới hiểu một điều Có roi vọt con mới thành người lớn Năm tháng qua đi tuổi xuân mẹ héo mòn Nơi phương xa con thấy lòng quặn thắt Hàng mẹ bán không còn đông như trước Mẹ vẫn một mình vất vả gánh mưu sinh Con ước gì mình đừng lấy chồng xa Để sớm tối con ở gần bên mẹ Khi mẹ ốm đau con được về chăm sóc Lúc con buồn con có mẹ kề bên. Mẹ vẫn ngày ngày mang gánh nặng trên vai Gánh theo sương nắng bao mùa đi rồi đến Gánh cả cuộc đời anh em con nằng nặng Tình thương yêu....con biết nói sao vừa?
Có... Có những thứ tưởng chừng như vô giá Nhưng đôi khi bỗng chốc hóa tầm thường Có những người đang hết mực yêu thương Chỉ một câu rồi đường ai nấy bước Có trái tim đã chứa nhiều vết xước Vẫn âm thầm khao khát được rung lên Có trái tim thật sự rất yếu mềm Lại giả vờ gồng mình lên mạnh mẽ Có những người ta chưa bao giờ kể Lại nhớ thương lặng lẽ đến cuối cùng Có những người luôn miệng nói nhớ nhung Nhưng thực ra trong lòng không rung động Có những người ta vẫn luôn hi vọng Lại làm ta tuyệt vọng đến ê chề Có những người ta chẳng hứa sẽ về Lại một đời vẫn u mê chờ đợi... P/s:st