BIỂN – SÓNG Với em… Anh không là gì cả Em như biển chiều êm ả Còn anh – Một lượn sóng ngầm. Sóng đang sống âm thầm Chợt bùng lên dữ dội Phải chăng? Sóng nghe Biển gọi Tiếng tình yêu từ cõi mênh mông. Ngọn Sóng điên cuồng Vút lên chợt dội vào vách đá Biển với Sóng có đâu xa lạ Sao chẳng gần nhau Sóng điên cuồng nhưng có muốn thế đâu Bởi tim Sóng loạn nhịp yêu Biển đẹp Biển với đời dịu hiền, xanh bất tuyệt Còn Sóng đau buồn mang sắc trắng tóc tang Em có biết vì sao tình Biển-Sóng nhỡ nhàng Hãy nói cùng anh Cho Sóng yên lòng trở về đáy vực. Nguyễn Tiểu Thương-1977.
Bỗng một ngày tôi nhận ra điều đó. Cơn gió kia không phải của riêng tôi. Đó là của trời xanh và mặt đất. Chẳng bao giờ có thể thuộc về tôi
Nghe bài hát này tôi nhớ đến bài :"Gửi người em gái Miền Nam" của nhạc sỹ Đoàn Chuẩn .Bài hát mang giai điệu buồn sâu lắng nói về nỗi buồn xa người em gái Miên Nam khi Hà Nội tưng bừng đón Tết .Bài hát này bị cấm mãi đến khi cách đây khoảng hơn 20 năm nó mới được phát hành trên toàn quốc vì Đoàn Chuẩn bị coi là nhạc sỹ của nhóm " Nhân văn giai phẩm" . Những cô em gái con cậu tôi sống trong Sài Gòn nói : Anh ơi ,sao mà những bài hát về HN hay thế...kể cả nhạc Đỏ mà vẫn hay : Người Hà Nội ,Tiến về Hà Nội,Bài ca Hà Nội,Nhớ về Hà Nội ...rồi " Nỗi lòng người đi" ,Hướng về Hà Nội ,Hà nội mùa thu...Người Sài gòn nhịp sống nhanh quá nên không có bài hát nào thật sự hay .Tôi bật cười về nhận xét của mấy cô em và nói : Vậy mà con của mấy em giờ nó nói giọng không còn tý HN nào nữa rồi .
Sắp đến lúc đó rồi @Pearl in the Sun à. Trời thì đang mưa... cứ thấy mưa là lại thấy buồn.. Cùng nghe nhé tóc rối
Lovesick Có cách nào để đỡ nhớ anh không? Em tự hỏi và thấy lòng bối rối Em hỏi gió thì gió còn rất vội Nắng ngập ngừng không giúp được em! Có cách nào để đỡ nhớ anh không? Hỏi trăng ư? Trăng làm sao nghe thấy Bầu trời cao triệu vì sao nhấp nháy Chẳng thể trả lời cho nỗi nhớ không tên. Có cách nào để đỡ nhớ anh không? Để lúc buồn thấy lòng không trống vắng Em vẫn hỏi trong từng chiều phai nắng Rồi tự trả lời, tự em biết mà thôi! P/s: Thân tặng cho tất cả ACE đang trong giai đoạn thất tình
Khi để cho nhau riêng một cõi mơ Hình với Bóng chung thân trong một ngả Hoài niệm ngày xưa tình trong băng giá Xây một linh đường nơi trái tim yêu Một thoáng nhớ nhung giây phút phiêu diêu
“Hướng Về Hà Nội” may còn nguyên bản Không bị cắt chia, bớt xén nọ kia “Gửi Người Em Gái” biên tập sao thê thảm Thiếu Nữ Thành Đô như khủng bố vỉa hè… Ca khúc Việt chưa tròn kỷ đam mê Tiếng hát Hà Thành nhói tim nhiều lẽ Trắng cuộn vào đen đổi thay như thế Những tiếng thét xé lòng động sâu tâm can…
“Chiều Mưa ngày nào Sánh bước bên nhau…” Thu nay một người Lẻ bước tim đau Mưa rơi chòng chành Buốt giá vai em Cô đơn một mình Tình niệm chưa quên…
“Yêu Một Mình” nghe Giáng Tiên, Tuấn Vũ Thời thanh xuân nức nở tình đơn côi Đời nhanh thế tuổi xanh còn nhung nhớ Nay quặn lòng lúc Như Quỳnh cất lời “Ván xưa nay đã đóng thuyền rồi Có còn chi đâu nữa, thôi đành hẹn trong mơ…”
Ta trở về. Tháng 9! Đêm mùa thu nhạt nhòa hoa sữa Lang thang phố, bước chân người lữ thứ Giữa màn mưa mờ phủ, bóng cô liêu Tháng 9! Mưa... Giăng giăng, rơi nhẹ, dáng yêu kiều Tìm Phố đêm, một khoảng trời phiêu lãng Khuấy cafe, chậm chậm đón Thu sang Tháng 9! Xưa - Nay... Ngược thời gian, tìm lại ánh thu vàng Thời quá khứ Thả vào mùa tất cả những đam mê Tháng 9! Lại về... Gọi mùa thu trở lại Giữa màn đêm, khắc khoải! Bởi chữ tình... Luôn cháy trong tim Tháng 9! Đêm huyền ảo, lặng im Vẫn không thể dấu mình, thôi nông nổi Vẫn đôi khi... Chợt thấy lòng tiếc nuối Nhớ thu xưa! Tháng 9! Ta về... Tìm đam mê một thuở... Trong màn đêm ngọt ngào hoa sữa Đếm giọt cafe đắng, ngắm mưa thu...
Nếu đời người như một ly cà phê Tôi sẽ chọn hòa tan hay giọt đời rơi tí tách Tôi sẽ nhấp từng ngụm đời đắng chát Hay bỏ thêm đường cho ngọt lịm cõi mê. Nếu đời người như một ly cà phê Tôi sẽ trôi trong những niềm vui hoan hỉ Hay đọng lại trong nỗi buồn tâm sự Của những ngày dài tháng rộng lê thê. Nếu cuộc đời này giống như cà phê Tôi sẽ bao bọc mình trong vỏ ngoài đẹp đẽ Tôi sẽ ẩn đi những nỗi niềm nhân thế Mặc người đời thỏa sức khen chê. Nếu cuộc đời này như ly cà phê Xin đừng nuốt trọn tôi trong cơn khao khát Đừng hòa tan tôi vào đá tan lạnh nhạt Hãy giữ nguyên tôi đi, vị ngọt sẽ thấm dần...